Trong nhóm lớp có bạn học than thở: "Mùng 8 chúng ta phải đi học lại rồi. Ấy mà tớ nghe nói mấy đứa nhóc tiểu học với cấp hai được nghỉ đến tận ngày 15. Sao chúng ta lại nghỉ ít đến thảm thương như vậy nhỉ?"
"Đừng có nằm mơ nữa! Bọn mình học lớp 11 rồi. Thạch ma đầu vẫn đang chờ cơ hội phạt chúng ta đấy." - Một anh bạn gửi mấy cái mặt cười nham nhở vào nhóm trêu tức cậu bạn vừa mới than ngắn thở dài kia.
Thạch ma đầu là giáo viên chủ nhiệm lớp mà Lữ Thụ theo học. Thầy tên là Thạch Nham. Ông là một người đàn ông dễ nhìn nhưng luôn dùng ánh mắt soi xét như thể đang vạch lá tìm sâu, làm khó học sinh của mình. Và bởi vì thầy Thạch luôn đeo kính mắt màu đen nên mọi người nhìn vào cứ cảm thấy ông lạnh lùng, khó gần. Cơ mà nói thế thì cũng oan cho ông quá. Vì cơ bản giáo viên hay soi lỗi của học sinh thực chất cũng là để mấy đứa học trò cứng đầu của mình nghe lời hơn, kéo thành tích thi đua của lớp đi lên.
"Sắp đi học lại đến nơi rồi đó mọi người. Lúc ấy bọn mình ngày ngày lên lớp đều phải làm một đống bài tập, rồi kiểm tra miệng, kiểm tra mười lăm phút, kiểm tra bốn mươi lăm phút, kiểm tra giữa kỳ, kiểm tra cuối kỳ. Chỗ nào cũng thấy toàn chữ với công thức toán học, vật lý, hoá học, sinh học. Khi nào chúng ta mới có thể thoát khỏi kiếp làm học sinh chứ!!!"
"Đúng thế! Đúng thế! Anh trai tớ đi học đại học, ông ấy kêu lên đại học sướиɠ lắm. Học đại học thích lên lớp giờ nào cũng được, có thể nghỉ không phép, ngủ đến trưa không ai làm phiền, đến cả làm bài tập cũng chỉ là gió thoảng mây bay. Nghe thôi đã muốn lên đại học liền rồi."
"Ừ! Bố tớ nói chỉ cần tớ thi đậu Thanh Hoa với Bắc Đại liền thưởng tiền. Là hai vạn tệ đó!!"
"Má ơi, bố cậu là đại gia hả!? Cậu mau học cho thật giỏi để mấy anh em chúng tôi sau này còn được hưởng ké nữa. Mau, bây giờ cậu tắt điện thoại, ngồi vào bàn học liền đi. Chăm chỉ một chút, tương lai chắc chắn rộng mở!"
"Haha, chỉ mong giai đoạn ngày ngày phải làm bài tập mệt như chó này kết thúc nhanh một chút."
Lữ Thụ nhìn đám bạn đang nhắn tin với nhau trên nhóm, bỗng nhiên nhắn một câu: "Kỳ thật thì chó cũng không mệt như các cậu."
Mọi người trong nhóm đặc biệt náo nhiệt vì Tết đến không có chuyện gì làm nên bọn họ ngồi nhắn tin, trò chuyện chơi cho vui. Lúc này họ hàng thân thích với hàng xóm đến nhà chúc Tết, tất cả đều đang ngồi ăn cơm, uống rượu, trẻ con cũng chẳng có gì để làm. Với cả, học sinh bọn họ cũng đã học đến lớp 11 rồi, căn bản hứng thú với pháo hoa là không có. Cho nên khi Lữ Thụ phát đi tin nhắn của mình thì nhóm chat đang ồn ào, vui vẻ với nhau đột nhiên im bặt. Khoảng thời gian ngắn ngủi chỉ bằng cái chớp mắt ấy thế mà lại khiến các bạn học trong nhóm lớp cảm thấy bộ phận nào đó của mình có chút nhức nhức. Mẹ nó, sự thật mất lòng. Vị bạn học họ Lữ này, bạn đâu cần phải thành thật như thế. Bọn họ học mệt như vậy, than thở một chút thì có làm sao. Mình ngày ngày nói mệt như chó nhưng thật ra không có con chó nào mệt như mình cả.
[Hệ thống: Tâm trạng tiêu cực đến từ Trần Bác Khang, +51 điểm.]
[Hệ thống: Tâm trạng tiêu cực đến từ Tuần Phương, +82 điểm.]
[Hệ thống: Tâm tình tiêu cực đến từ...]
Lớp Lữ Thụ có tổng cộng hơn sáu mươi người, vậy mà chớp nhoáng này Lữ Thụ có thể thu được hơn 1900 điểm đến từ hơn ba mươi người có mặt trong nhóm trò chuyện này. Căn bản là hắn đang đau đầu suy nghĩ nên sử dụng 2192 điểm mà hắn đã thu được từ trước. Hắn không biết nên mua một quả Tinh Thần, còn lại để rút thưởng hay là mua hết hai quả Tinh Thần. Dù sao Lữ Thụ cũng không rõ lắm tình hình hiện tại của bản thân, cũng không biết nếu rút thưởng hết số điểm mình có thì sẽ ra cái gì, càng không biết quả Tinh Thần có tác dụng như thế nào. Bây giờ thì tốt hơn nhiều rồi, hắn có nhiều lựa chọn hơn. Nghĩ đến đây, hắn đột nhiên à một tiếng, như thể đã hiểu ra cách làm thế nào để có thể kiếm được càng nhiều điểm hơn rồi. Có vẻ người càng nhiều thì hắn càng dễ kiếm giá trị tiêu cực hơn. Kiểu này nếu đem đi so với nhặt bình phiêu lưu hay là trò chuyện một đối một thì đúng là... Nhưng mà nói gì thì nói, cơ hội kiếm điểm giống như thế này không có nhiều. Hắn cảm thấy mình nên suy nghĩ thêm về vấn đề này.
Xem ra quả Tinh Thần là một dạng tài nguyên tu hành. Mặc dù Lữ Thụ không rõ lắm về thế giới tương lai sẽ thay đổi ra sao nhưng mà loại tài nguyên tu hành như này thì hắn không chê, càng nhiều hắn càng vui. Theo như một số bộ tiểu thuyết tu chân mà bản thân đã đọc qua thì hắn biết được đa số đều là chiếm đoạt tài nguyên tu hành từ người khác mà có chứ không dễ gì mà có được. Chuyện mình không muốn thì cũng đừng làm vậy với người khác, hắn cũng không có suy nghĩ sẽ đi cướp đồ không phải của mình làm gì. Thế mà hắn lại may mắn sở hữu được loại tài nguyên tu luyện như thế này, nghĩ kiểu gì Lữ Thụ cũng thấy râu mình có thể vểnh lên trời được rồi. Trong phút chốc, Lữ Thụ cảm thấy quá trình tu luyện của mình an nhàn đi không ít. Hắn mặc kệ bản thân nói chuyện có bao nhiêu chọc tức người ta, miễn sao chính mình sống tốt phần mình là được rồi. Kỳ thật lúc còn ở trong cô nhi viện không có gia đình nào chọn hắn cũng có nguyên nhân cả. Phần lớn thời gian bản thân Lữ Thụ không khác người bình thường là mấy, chỉ là lâu lâu hắn lại bật ra mấy câu làm người khác nghẹn họng, chỉ biết nhìn hắn với ánh mắt căm tức mà không thể cãi lại.
Thời điểm Lữ Thụ chuyển trường là vào năm 16 tuổi, khoảng giữa học kỳ một năm lớp 11, khi ấy hắn còn phải bận kiếm tiền nuôi sống bản thân cho nên không thể dành nhiều thời gian để chơi với các bạn học cùng lớp được. Lúc đầu, mỗi khi có hoạt động gì mọi người cũng gọi hắn nhưng hắn không có thời gian tham gia, dần dà mọi người không gọi hắn nữa vì biết hắn bận rộn. Thời gian trôi qua lâu dần, hắn trở thành một nhân vật không quá quan trọng trong lớp. Ấy nhưng Lữ Thụ lại học rất giỏi, thành tích lúc nào cũng đứng đầu khối xã hội, không bao giờ rơi xuống cuối bảng. Đó là bởi Lữ Thụ hiểu tầm quan trọng của việc học, hắn biết nếu bản thân chỉ lo cho cuộc sống cá nhân mà không lo học thì sau này khó có thể tốt nghiệp. Bản thân hắn nhiều khi nghĩ ngợi lung tung rồi lại ghen tị các bạn học không phải vì bản thân mà bôn ba, vất vả, ghen tị bạn học có gia đình hoà thuận, ghen tị họ có thời gian để ra ngoài chơi. Lâu lâu, hắn lại ngẫu nhiên tưởng tượng xem rốt cuộc cha mẹ của mình trông như thế nào, mê hoặc bản thân rằng cha mẹ mình là vì bất đắc dĩ mới phải đem mình đặt trước cổng cô nhi viện. Nhưng hắn biết có một số việc càng nghĩ càng cảm thấy cô độc cho nên về sau Lữ Thụ không nghĩ về quá khứ nữa. Hắn đã từng nghĩ, bản thân ngày ngày nỗ lực học tập cho giỏi, luôn phát triển bản thân đi lên, sau đó đợi Lữ Tiểu Ngư 16 tuổi thì cho cô bé về cô nhi viện làm một vài thủ tục rồi sau hắn lo cho cô bé ăn học đầy đủ. Tương lai bản thân hắn có công việc tốt, kiếm một cô vợ để kết hôn rồi sinh con. Như vậy là tốt rồi. Nhưng đời đâu như là mơ, tất cả mọi chuyện hắn tính toán sẵn đều bị phá hỏng chỉ bởi một đêm mùng ba Tết.
Lữ Tiểu Ngư xem hết chương trình "Đêm hội mùa xuân" phát lại trên ti vi thì chuyển sang kênh tin tức của đài truyền hình Lạc Thành, vừa hay phát thanh viên thông báo tin tức vụ cháy lớn ở con phố kia. Đầu tiên, họ thông báo nguyên nhân vụ cháy. Sau đó nói đến số người thương vong là bốn người. Cuối cùng, chiếu toàn cảnh tàn tích còn sót lại của đám cháy cùng với phóng viên đài truyền hình đang phỏng vấn người dân. Bọn họ hỏi đám cháy này có ảnh hưởng đến tâm trạng ăn Tết của người dân xung quanh con phố hay không, đối với chuyện này có dự định sẽ sửa lại trung tâm thương mại này hay không.
Lữ Thụ vẫn ngồi bấm điện thoại, vài lần ngước mắt lên nhìn qua thì nào ngờ lại bắt gặp bóng dáng của người thanh niên tên Tri Vi mà bản thân hắn đã gặp lúc nửa đêm qua. Không biết làm sao mà Lữ Thụ lại có ấn tượng đặc biệt sâu sắc với người thanh niên này. Có thể là vì chiều qua lúc xem xiếc hắn thấy người ta biểu diễn hay nên nhìn kỹ một chút hoặc cũng có thể là Tri Vi không phải người dân địa phương. Không phải thì làm sao Lữ Thụ liếc mắt một cái liền nhận ra hắn từ trong đám đông? Lữ Thụ nghĩ nghĩ, cái này trông giống như kiểu tên Tri Vi này mới thức tỉnh dị năng. Chứ không thì làm sao mà nơi xảy ra chuyện lại có mặt hắn được. Rất có thể mục đích của Tri Vi vào chiều hôm qua là đi thăm dò hậu trường rạp xiếc. Mấy chuyện này hắn không nắm chắc được là bao nhiêu phần trăm, chỉ có thể tránh con hàng này càng xa càng tốt mà thôi. Cho tới bây giờ, trong mục "ghi chép thu nhập" cứ thi thoảng lại có dòng thông báo +1 điểm giá trị cảm xúc tiêu cực đến từ thanh niên Tri Vi kia. Người này có phải là đang mang sự thù địch trong lòng đối với hắn hay không?
Ngồi xem tin tức, đột nhiên Lữ Thụ cảm thấy thoải mái trong lòng vì mình là một trong số ít người biết được chân tướng sự việc trong khi người khác vẫn còn mơ màng, không biết đây có phải là chuyện lạ có thật hay không. Này đúng là một chuyện đáng mừng nha! Mà bên trong nhóm trò chuyện của lớp lúc này lại đang sôi nổi thảo luận về thời điểm thức tỉnh dị năng của mọi người, nhạo báng người này, người kia rằng dị năng của họ chắc chắn không tốt bằng của mình thì Lữ Thụ đã bước trước một chân qua cánh cổng của thế giới tương lai đầy kỳ diệu kia rồi.
Lữ Tiểu Ngư thấy cảnh Lữ Thụ ngồi nhìn điện thoại rồi cười một mình thì lườm hắn, nói: "Người ta đều không chào đón anh, anh còn ngồi đó cười cái gì?"
"Ăn khoai tây chiên của em đi." - Lữ Thụ đáp. Hắn vẫn còn đang suy tư về việc làm thế nào để có thể được thật nhiều giá trị tiêu cực từ người khác. Tìm được phương pháp rồi, hắn nghĩ, một là tiếp tục chơi trò "Bình phiêu lưu", hai là thỉnh thoảng nhìn chằm chằm nhóm lớp, thấy có cơ hội liền chen vào nhắn một câu chọc cho tức chết người ta.
Đợi đến đêm, khi Lữ Tiểu Ngư vào phòng ngủ rồi thì hắn cũng nhanh chân về phòng ngủ của mình, nằm trên giường yên lặng mở ra hệ thống cửa hàng bên trong đầu bản thân, bấm chọn mua một quả Tinh Thần.