Sáng sớm hôm sau, trời quang mây tạnh.
Biệt thự Giản Khê Đình.
Hôm nay là thứ bảy, sau bữa sáng, Giản Chước Bạch lười biếng ngồi trước cửa sổ sát đất ở tầng một, trên bàn đặt báo cáo tài chính gần ba năm nay của tập đoàn.
Anh vừa uống cà phê vừa tùy ý lật xem, thỉnh thoảng cầm bút khoanh tròn con số trên đó.
Thằn Lằn nằm bò trên tấm thảm bên chân anh, ngoài cửa sổ ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, thoải mái lại an bình, nó nhắm mắt lại yên tâm ngủ say.
Chuông di động trên bàn vang lên, Thằn Lằn nháy mắt mở mắt, ngẩng đầu nhìn.
Giản Chước Bạch nghe xong lập tức mở điện thoại ra, đặt lại trên bàn.
Đối diện truyền đến giọng nói của thư ký Chu Lương Hàn: "Giản tổng, thư ký của Thẩm Ôn lại gọi điện thoại tới, về thiết bị chữa bệnh kia, bọn họ đưa ra giá cả mới, nói có thể sẽ phù hợp với mong muốn của ngài, hỏi ngài bây giờ còn có hứng thú hợp tác hay không."
"Bây giờ bao nhiêu?" Giản Chước Bạch thờ ơ hỏi một câu, báo cáo tài chính trên tay được mở tới một trang mới.
Chu Lương Hàn báo một con số, Giản Chước Bạch nhướng mày: "Hạ xuống nhiều như vậy?"
"Tiết thị đã cung cấp cho họ những con chip mới, nên chi phí của thiết bị y tế đó đã giảm đi khá nhiều."
"Tiết thị?" Giản Chước Bạch chuyển động bút trong tay trầm tư một lát, động tác hơi ngừng,
"Thiên kim Tiết gia không phải bạn gái cũ của Thẩm Ôn sao, hai nhà bọn họ sao lại đột nhiên hợp tác."
"Thư ký Lý tiết lộ với tôi, Thẩm Ôn muốn đính hôn với con gái của chủ tịch Tiết." Chu Lương Hàn vừa nói xong, phút chốc buồn bực, "Giản tổng, sao ngài ngay cả bạn gái cũ của Thẩm Ôn là ai cũng biết?"
Giản Chước Bạch không có thời gian để ý tới vấn đề của cậu, nhíu mày xác nhận một lần nữa: "Thẩm Ôn muốn đính hôn với ai?"
"Là con gái của chủ tịch Tiết, tôi vừa tra, tên là Tiết Thu Nghiên, đúng như lời ngài nói, là bạn gái cũ của Thẩm Ôn. Nhắc tới cũng thật kỳ quái, sau khi hai người bọn họ chia tay đã nhiều năm không liên lạc, bên cạnh Thẩm Ôn lại nuôi một người bên cạnh, nghe nói cưng chiều giống như bảo bối. Đoạn thời gian trước Thẩm Ôn đi Paris một chuyến, cùng bạn gái cũ thần kỳ tái hợp, cũng không biết vị kia trong nhà thì anh ta định xử trí như thế nào."
"Biết rồi." Giản Chước Bạch trực tiếp cắt đứt cuộc gọi.
Còn có vấn đề chưa kịp hỏi, Chu Lương Hàn lại gửi tin nhắn tới: "Giản tổng, lần này giá cả bọn họ đưa ra coi như khả quan. Thư ký Lý nói, nếu ngài có hứng thú với lần hợp tác tiếp theo, hoan nghênh ngài hôm nay tới nhà họ Thẩm tham gia tiệc sinh nhật."
Giản Chước Bạch không cần nghĩ ngợi, ngón tay gõ chữ trên bàn phím: [Nói cho cậu ta biết, tôi không có hứng thú.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, anh rời khỏi giao diện chat, tầm mắt dừng lại trên avatar ở đỉnh danh sách.
Lấy cái cúc áo màu trắng kia từ trong túi ra, im lặng một lúc, anh gửi tin nhắn qua: [Hôm nay rảnh rỗi, em có thể tới lấy lại cúc áo của em.]
Anh gửi một vị trí cho cô.
Đại khái đợi mười phút, đối phương không có trả lời.
Giản Chước Bạch: [Tôi miễn cưỡng đưa qua cho em cũng được, em ở đâu?]
Lại hai mươi phút trôi qua.
Hề Mạn bên kia vẫn không có động tĩnh.
Giản Chước Bạch cầm báo cáo tài vụ trong tay, ánh mắt nhìn chằm chằm vào giao diện trên di động.
Anh bỗng dưng đứng dậy, cầm chìa khóa xe và áo khoác đi ra ngoài.
Thằn Lằn bám người đuổi theo anh, chỉ thấy "vù vù" hai cái, trước anh một bước lẻn tới cửa chính, sau đó vẫy đuôi dùng ánh mắt bức thiết nhìn anh, hiển nhiên muốn cùng anh ra cửa.