Tất cả mọi người đều cảm thấy thổn thức, cảm thấy mầm non tốt như vậy thật đáng tiếc.
Nhưng Giản Chước Bạch giống như một người không có việc gì, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, cũng không để ý ánh mắt người khác.
Thẳng đến học kỳ hai lớp 11, không biết như thế nào anh rốt cuộc nghĩ thông suốt, đột nhiên hứng chí mưu đồ học hành, thành tích tăng nhanh tốc độ làm cho bạn học cùng giáo viên trong lớp mở rộng tầm mắt.
Cũng là khi đó Hề Mạn mới phát hiện, con người anh, muốn làm cái gì cũng có thể làm tốt.
Chỉ cần anh muốn, anh có thể tùy thời trở lại đám mây vinh quang, quan sát tất cả mọi người phía dưới, dễ dàng như trở bàn tay.
Bởi vì Giản Chước Bạch vốn chính là người đứng ở trên tầng mây cao ấy.
"Chị phát ngốc cái gì vậy?" Thẩm Tịch Dao đưa tay quơ quơ trước mắt cô.
Hề Mạn hoàn hồn, đoạn video diễn thuyết trên điện thoại di động vẫn đang phát đi phát lại, cô nhấn nút thoát: "Không có gì, quá nhiều từ chuyên ngành, chị nghe không hiểu, cho nên phản ứng tương đối chậm."
Thì ra mấy năm nay anh phát triển ngành y tế ở Châu u, quen biết anh Ba cũng không có gì lạ.
Bên kia, Tần Phó đi xuống tìm Giản Chước Bạch, cuộc nói chuyện giữa Thẩm Ôn và Giản Chước Bạch vừa vặn kết thúc.
Giản Chước Bạch một lần nữa dựa vào cột đá nhìn Thẩm Ôn rời đi, híp híp mắt.
Tần Phó nhìn theo ánh mắt của Giản Chước Bạch: "Sao Thẩm Ôn lại ở đây, tới đón Hề Mạn? Xem ra anh ta quả nhiên rất để tâm tới Hề Mạn."
Vừa dứt lời, Tần Phó ý thức được mình nói cái gì, sợ tới mức che miệng, cẩn thận nhìn về phía Giản Chước Bạch bên cạnh.
Thấy người sau không có biểu tình gì, Tần Phó thoáng thở phào nhẹ nhõm, vội vàng hỏi: "Anh Chước ca, anh và Thẩm Ôn có quen biết sao?"
Giản Chước Bạch không trả lời.
Thật lâu sau, anh đột ngột đâm lao hỏi một câu: "Cậu cảm thấy, Thẩm Ôn là người như thế nào?"
Tần Phó suy nghĩ một chút: "Tôi không quen anh ta, nhưng anh ta và anh trai tôi có quan hệ không tệ. Anh trai tôi luôn khen anh ta thanh phong tế nguyệt, quân tử khiêm tốn, là hình mẫu lý tưởng trong lòng ngàn vạn thiếu nữ."
Giản Chước Bạch không tiếp lời, xoay người đi vào trong đại sảnh.
Tần Phó theo sau, thấy khóe miệng Giản Chước Bạch lộ vẻ mỉa mai.
Tần Phó ngây người một chút, quay đầu nhìn về phía Thẩm Ôn rời đi, trong lòng buồn bực.
Vừa rồi hai người này nói chuyện gì?
-
Trên đường trở về, Thẩm Ôn lái xe, Hề Mạn và Thẩm Tịch Dao ngồi ở ghế sau.
Hề Mạn nghĩ đến xe mình vẫn còn đỗ ở Tần Lan Các, liên tục quay đầu lại nhìn.
Thẩm Ôn nhìn cô qua kính chiếu hậu, giọng nói ôn hòa: "Anh đã gọi điện thoại cho tài xế, lát nữa cậu ấy sẽ tới."
Lúc này Hề Mạn mới yên tâm: "Cảm ơn anh Ba."
Thẩm Tịch Dao nghĩ đến vừa rồi, hỏi: "Anh, anh và Giản Chước Bạch kia rất thân thiết sao?"
Thẩm Ôn cầm tay lái: "Hai năm gần đây anh đã mở rộng công việc kinh doanh ra nước ngoài, từng giao thủ với anh ta."
"Hai người là đối thủ cạnh tranh?"
"Xem là như vậy đi." Thẩm Ôn dừng một chút, "Trên thương trường, không có đối thủ vĩnh viễn."
Dừng ở giao lộ đèn đỏ, anh quay đầu nhìn Thẩm Tịch Dao một cái: "Em biết anh ta?"
"Không biết, ban ngày có gặp qua một lần ở phòng làm việc."
Thẩm Ôn cười: "Nghe nói mẹ đang thu xếp cho em xem mắt, khó có được nghe trong miệng em hỏi thăm người đàn ông khác, anh ta hẳn là không chênh lệch tuổi với em bao nhiêu, hai nhà cũng coi như môn đăng hộ đối..."