Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 10: Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi

Giản Chước Bạch nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, cảm xúc trên mặt không rõ.

Tần Phó nhất thời đoán không ra tâm tư của anh, nhưng thấy anh không ngăn cản, chính mình cũng tiếp tục nói: "Nhà họ Hề không thể quật khởi, mấy năm nay cô ấy vẫn ở chung một chỗ với Thẩm Ôn, hai người thường xuyên ra ra vào vào. Trong giới quen biết bọn họ đều nói Hề Mạn thích Thẩm Ôn, Thẩm Ôn đối với cô ấy cũng rất tốt, hai người đó kết hôn là chuyện sớm muộn—"

"Liên quan quái gì đến tôi!" Giọng nói của Giản Chước Bạch đột nhiên sắc bén, mi tâm nhíu chặt lộ ra vài phần không kiên nhẫn.

Gió thổi qua cửa sổ, lạnh lẽo thấm vào tận xương tủy.

Câu nói kế tiếp của Tần Phó nhất thời kẹt ở cổ họng, nghẹn cứng không nên lời.

Giản Chước Bạch kiềm chế tâm tình không vui, sải bước rời đi.

Bên cạnh chính là thang bộ, anh trực tiếp đẩy cửa đi vào.

Cơn nghiện thuốc lá lại nổi lên, anh muốn hút một hơi mới phát hiện điếu thuốc trên tay chẳng biết từ lúc nào đã bị vò nát không còn hình dáng.

Sờ vào túi, hết thuốc lá rồi.

Đè nén cơn nóng trong l*иg ngực, anh bước nhanh xuống lầu định ra ngoài mua thuốc lá.

Từ tầng năm đến tầng bốn, ngoài ý muốn nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc.

Hề Mạn mặc áo khoác ngoài màu trắng gạo, mái tóc xoăn dài xõa tung sau lưng, đang giơ điện thoại di động gọi điện thoại, giọng nói quanh quẩn trong cầu thang, ngọt ngào êm tai:

"Bàng tổng, là như vậy, tôi đã làm thủ tục nghỉ việc với Bàng Huy rồi, sau này ngài tìm trợ lý Kiều là được, tôi đã bàn giao với cô ấy rồi."

"Để tôi đi làm trợ lý điều hành cho ngài?"

"Bàng tổng, nghiệp vụ của ngài rộng như vậy, tôi làm gì xứng đáng, ngài thật sự coi trọng tôi rồi."

"Cám ơn Bàng tổng nâng đỡ, tôi muốn nghỉ ngơi một thời gian rồi mới nghĩ đến công việc mới."

"Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ suy nghĩ!"

Cô cúi đầu, mặt hướng vách tường, một bên tiếp điện thoại, ngón trỏ tay kia không tự giác vẽ đi vẽ lại vòng tròn trên vách tường gạch men sứ.

Có lẽ là công ty của vị Bàng tổng kia làm cô ấy chướng mắt.

Khi Hề Mạn nói lời trái lương tâm sẽ có động tác nhỏ như vậy, nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi.

Giản Chước Bạch lấy lại bình tĩnh nhìn cô, phiền não trong lòng tự dưng tan biến.

"Mấy năm nay cô ấy vẫn ở cùng với Thẩm Ôn."

"Hề Mạn thích Thẩm Ôn, Thẩm Ôn đối với cô ấy cũng rất tốt, hai người kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn."

Kết hôn là chuyện sớm hay muộn,

cũng chính là chưa kết hôn.

Đường cong hàm dưới sắc bén của Giản Chước Bạch nhu hòa xuống, anh khẽ nhíu mày, vung tay từng bước một đi xuống bậc thang.

Điện thoại vừa vặn kết thúc, Hề Mạn phát hiện phía sau có động tĩnh, cô thuận thế quay đầu.