Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 11: Nhớ mãi không quên

Thẩm Tịch Dao vì tránh né chuyện xem mắt nên lôi kéo Hề Mạn đến Tần Lan Các ăn cơm, nhưng vẫn tránh không được video oanh tạc của mẹ Thẩm.

Hề Mạn sợ quấy rầy mẹ con các cô nói chuyện, lúc này mới đặc biệt đi ra ngoài nghe điện thoại.

Chỉ là không ngờ lại gặp được Giản Chước Bạch ở chỗ này.

Ánh sáng cầu thang mờ mịt, Hề Mạn hoảng hốt không dám xác nhận.

Anh so với người thiếu niên kiêu ngạo trong trí nhớ kia còn cao lớn hơn một chút, toàn thân được áo khoác màu đen cắt may khéo léo bao lấy dáng người hoàn mỹ, vai rộng chân dài, khí chất lạnh lẽo, lại phối hợp với khuôn mặt quá mức tinh xảo kia, là sự tồn tại dù trà trộn vào trong đám người cũng có thể thu hút tất cả sự chú ý.

Người đàn ông đi xuống theo bậc thang, hơi rũ mí mắt, bình thản lười nhác, vẻ mặt có vẻ mệt mỏi.

Anh giống như lơ đãng ngước mắt lên, trong nháy mắt nhìn thấy Hề Mạn, đèn ở cầu thang tắt.

Khách qua lại của Tần Lan Các đều đi thang máy, trong thang bộ rất ít khi có người.

Đèn nơi này là khống chế bằng giọng nói, lúc trước Hề Mạn đang nghe điện thoại, đèn mới vẫn sáng. Hiện tại xung quanh yên tĩnh lại, đèn điều khiển bằng âm thanh cũng theo đó tắt.

Trước mắt rơi vào bóng tối, tâm tư Hề Mạn vốn có chút rối rắm giờ lại càng khó thả lỏng được.

Khi Hề Mạn vẫn học trường tư nhân quý tộc, từ tiểu học đến trung học cơ sở, cô và Giản Chước Bạch cùng trường nhưng không cùng lớp.

Bởi vì gia thế bối cảnh nhà họ Hề và nhà họ Giản, cả hai bên ở trường học đều có chút danh tiếng, bọn họ quen biết lẫn nhau, lại ít khi cùng xuất hiện.

Cho đến khi lên cấp ba, hai người bọn họ vậy mà vào cùng một lớp.

Cô cũng không biết tại sao lại bị Giản Chước Bạch theo đuổi, không có việc gì suốt ngày quấn lấy cô.

Anh dùng phương thức cường hoành bá đạo theo đuổi cô hai năm.

Cô ỷ vào gia thế hiển hách cùng thành tích xuất sắc đứng vững trong top 3 khối, tâm cao khí ngạo, trước mắt vô trần, đối với tình cảm hai năm đó của anh vẫn luôn không để ý tới.

Lúc đó bọn họ ít trải qua sự đời, xử lý vấn đề đều thiếu trầm ổn, thật sự cũng coi như là tuổi trẻ ngông cuồng.

Hôm nay gặp lại, Hề Mạn hoàn toàn không biết khi hai người mặt đối mặt có thể nói cái gì.

Bây giờ đèn đã tắt, dựa vào cái nhìn ngắn ngủi vừa rồi, có lẽ Giản Chước Bạch căn bản không nhận ra cô.

Kể từ đó, ngược lại tránh cho cả hai xấu hổ.

Hề Mạn nghĩ như vậy, quyết định nhanh chóng trở về phòng bao.

Tới cửa thang bộ, sau lưng bỗng nhiên truyền đến một giọng nói: "Vị tiểu thư này, xin chờ một chút."

Anh khiêm tốn hữu lễ, giọng nói lộ ra độ từ tính dễ nghe, so với cái mỏ hỗn hay chửi bậy trong trí nhớ Hề Mạn khác nhau một trời một vực.

Nếu không phải lúc trước cô đã nhìn rõ khuôn mặt kia, lại biết đêm nay Giản Chước Bạch đang ở chung nhà hàng, Hề Mạn có thể sẽ hoài nghi người này hôm nay không phải là anh.

Cô đang có chút thất thần, đèn điều khiển âm thanh ở cầu thang theo tiếng gọi này lại sáng lên.

Hề Mạn đối mặt với cửa thang bộ, cảm giác có tầm mắt dừng ở sau lưng cô, thân hình bất giác có chút cứng ngắc.

Trong lúc nhất thời cô không quyết định được chủ ý: Nên giả vờ không nghe thấy, nhanh chóng mở cửa lao ra được không? Hay là xoay người lại chính diện đυ.ng phải anh, hỏi anh muốn làm gì?

Vốn nội tâm nghiêng về vế trước, nhưng nghĩ lại, lúc trước là Giản Chước Bạch theo đuổi cô, muốn xấu hổ cũng là anh xấu hổ.