Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 9: Nhiều năm như vậy vẫn không thay đổi

Lương Thuần: "Cô ta và cậu ba Thẩm rốt cuộc có quan hệ gì? Nghe nói hai người họ ở cùng nhau, hình như rất không tầm thường."

Lộ Yên Nhiên ra khỏi thang máy đi ở phía trước, vẻ mặt khinh thường cười nhạo: "Thẩm Ôn đã ba mươi rồi, cũng không nghe nói muốn cưới cô ta, hai người đó còn có thể là quan hệ gì? Chẳng qua chỉ là một con chim hoàng yến nuôi trong l*иg, đồ chơi của đàn ông mà thôi. May mà Giản Chước Bạch sớm thu tay lại, vì loại phụ nữ này căn bản không đáng..."

Một chữ cuối cùng, Lộ Yên Nhiên trong phút chốc im bặt, ngay cả hô hấp cũng thu lại vài phần.

Dưới hành lang, Giản Chước Bạch dựa vào tường mà đứng, vẻ mặt anh lười nhác, xương ngón tay thon dài trắng nõn tùy ý kẹp điếu thuốc chưa châm.

Anh mặc áo đen quần đen, áo khoác ngang ngược khoác lên đầu vai, mái tóc ngắn hơi loạn rủ xuống lông mày, ánh đèn chiếu lên khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông.

Theo tiếng mấy cô gái đến gần, Giản Chước Bạch đột nhiên giương mắt, lạnh nhạt nhìn thẳng vào các cô, đáy đồng tử sâu thẳm lộ ra ý lạnh thấu xương.

Lộ Yên Nhiên bị nhìn đến mức sống lưng run rẩy sợ hãi, khóe miệng đã quên thu lại nụ cười trào phúng kia, cứ như vậy cứng đờ.

Người bên cạnh cô cũng chợt cảm thấy dưới chân phát lạnh, nhao nhao cúi đầu câm như hến.

Dưới hành lang yên tĩnh hai giây, đầu óc Lộ Yên Nhiên nhanh chóng xoay chuyển.

Đêm nay Giản Chước Bạch mở tiệc cũng không có mời Hề Mạn, nói rõ bảy năm trôi qua, cô gái tên Hề Mạn này đối với anh đã không còn quan trọng như vậy. Anh tức giận đại khái là bởi vì chính mình vừa nhắc tới tên của anh.

Nhưng cô không nói lời nào quá đáng, thậm chí còn bất bình vì anh, hẳn là không đến mức chọc tới anh.

Lộ Yên Nhiên lấy lại bình tĩnh, lấy hết dũng khí tiến lên hai bước, dâng quà tặng trên tay lên, dịu dàng nói: "Anh Chước, hoan nghênh anh về nước."

Sắc mặt hung ác nham hiểm của người đàn ông trầm xuống, gằn từng chữ: "Cô gọi tôi là gì?"

Giọng nói của anh dễ nghe, nhưng lại cực kỳ lạnh lùng, như sương mù trong đêm đông bị gió lạnh thịnh nộ cuốn theo đập vào mặt.

Tay Lộ Yên Nhiên nâng quà tặng không hiểu sao rét run, sắc mặt vừa đỏ vừa trắng.

Tần Phó đi ra từ trong phòng bao, thấy nhiều người tiến lên chào hỏi như vậy thì thắc mắc: "Sao đều đứng ở bên ngoài?"

Trong lòng Lộ Yên Nhiên cảm thấy may mắn, đang muốn chào hỏi cho qua chuyện vừa rồi, vẻ mặt của Giản Chước Bạch lại không kiên nhẫn nhìn về phía Tần Phó: "Người là do cậu mời?"

Tần Phó mơ hồ nhận ra có điểm không đúng, nói: "Quách Doãn mời, cậu ấy nghĩ đều là bạn học cũ, đông người náo nhiệt... Đã xảy ra chuyện gì?"

"Bảo họ cút đi."

Giản Chước Bạch đơn giản bỏ lại những lời này, miệng cắn điếu thuốc vốn kẹp giữa ngón tay, vẫn đi đến trước cửa sổ cuối hành lang.

Xem ra đám người này thật đúng là đã đắc tội anh Chước.

Tần Phó hỏi đơn giản vài câu, đưa Lộ Yên Nhiên vào thang máy.

Cửa thang máy đóng lại, Tần Phó mới quay lại tìm Giản Chước Bạch.

Người sau dựa vào cửa sổ mà đứng, áo khoác trên vai đã mặc xong, thân hình cao ngất, vẻ lạnh lẽo toát ra từ xương cốt.

Bữa tiệc đêm nay, Tần Phó và Quách Doãn do dự thật lâu mới quyết định không mời Hề Mạn.

Mấy năm nay nếu như anh Chước và Hề Mạn còn có liên lạc thì chính anh nhất định sẽ đi tìm cô, nếu như không có, bọn họ cũng không cần nhiều chuyện.

Dù sao Hề Mạn hiện tại đã không còn giống với thời trung học.

Nghĩ đến chuyện vừa rồi nghe được từ phía Lộ Yên Nhiên, Tần Phó do dự một chút vẫn thuận miệng nói một câu: "Vừa rồi Lộ Yên Nhiên gặp Hề Mạn ở phía dưới, đêm nay cô ấy cũng ở nhà hàng này."