Sự Lãng Mạn Cháy Bỏng

Chương 2: Mặt dày theo đuổi hai năm

— 7 năm sau.

Sáng sớm, mưa xuân mới tạnh.

Ánh mặt trời mỏng manh men theo khe hở rèm cửa sổ lầu hai của biệt thự, lặng lẽ lọt vào một góc phòng ngủ.

Màn hình điện thoại di động trên bàn sáng lên, kèm theo tiếng chuông thanh thúy vang lên.

Trên giường lớn mềm mại, Hề Mạn ôm chăn ngủ cũng không an ổn.

Cô nhíu mày thanh tú, lông mi như lông quạ khẽ run vài cái, trong chăn nhung mềm lộ ra một đoạn cổ tay trắng nõn, bàn tay mới vừa làm móng hoàn mỹ lần mò tìm được điện thoại di động trên bàn, thuần thục tắt chuông báo thức.

Bên tai yên tĩnh trở lại, tay cô một lần nữa rụt về ổ chăn, tiếp tục nhắm hai mắt ngủ.

Lần này lại không thể nào ngủ nữa, giấc mộng trước khi bị chuông báo thức đánh thức kia quanh quẩn ở trong đầu cô không xua đi được.

Chính xác mà nói, đó không phải là mơ, là ký ức mấy năm nay cô chôn sâu trong lòng.

Vốn tưởng rằng nhiều năm trôi qua, đối với đoạn ký ức kia cô đã sớm phai nhạt, hôm nay lại bị một giấc mơ gợi lên.

Hề Mạn phát hiện mình cũng không có quên, chỉ là cố ý lảng tránh, không muốn nhắc tới.

Cô nhớ rõ lúc trước mình bàng hoàng luống cuống, thấp thỏm lo âu, cũng nhớ rõ ngày cô một mình trốn ở ngoài cửa nhà họ Hề, nước mưa cùng gió lạnh cuốn theo thân thể, cảm giác lạnh lẽo thấu xương.

Hề Mạn rùng mình một cái, theo bản năng kéo chăn quấn sát người.

Bình phục trong chốc lát, Hề Mạn cầm điện thoại lên gửi wechat cho Thẩm Ôn: [Anh Ba, khi nào anh trở về?]

Đợi vài phút, đối diện không có động tĩnh.

Hề Mạn bò dậy từ trên giường, mang dép đi vào phòng tắm rửa mặt.

Vừa đi xuống lầu, dì Mạc đang bận rộn ở trong phòng bếp, nghe được động tĩnh thì cười gọi cô tới dùng bữa sáng.

Trước cửa sổ sát đất, Hề Mạn chú ý tới vết ẩm ướt trên mặt đất bên ngoài, cô kinh ngạc hỏi: "Đêm qua trời mưa sao ạ?"

Dì Mạc nói tiếp: "Sau nửa đêm có mưa một trận, sáng nay thức dậy, xuân mai trong viện mọc ra nụ hoa nhỏ rất đẹp."

Hề Mạn đang ghé vào cửa kính nhìn ra ngoài, nụ hoa hồng phấn xấu hổ chờ nở, thật sự rất đẹp mắt.

Cô cầm di động chụp một tấm ảnh, sau đó đi đến trước bàn ăn ngồi xuống.

Dì Mạc đã nhanh nhẹn sắp xếp bữa sáng xong: "Tiên sinh vừa qua năm mới đã đi công tác, cho tới hôm nay ít nhất cũng phải một tháng, công việc bận rộn như vậy."

Hề Mạn quét chút mật ong lên bánh mì nướng: "Thẩm gia nhiều anh em, người cầm lái tập đoàn Bạc Thương lại chỉ có thể có một người, anh Ba muốn cầm quyền khó tránh khỏi áp lực lớn, bận rộn là chuyện rất bình thường."

Nghĩ đến cái gì, cô than thở một tiếng, "Tuần sau là sinh nhật anh ấy, không biết có thể trở về hay không."

"Năm nay là sinh nhật ba mươi tuổi của tiên sinh, lúc trước lại vừa hoàn thành một hạng mục lớn, nghe nói Thẩm lão gia rất vui vẻ. Bên phía nhà họ Thẩm muốn chúc mừng hoành tráng một chút, tiên sinh đến lúc đó khẳng định sẽ trở về."

"Cũng đúng." Cô thiếu chút nữa đã quên, mặc dù kịp chạy về thì anh Ba cũng sẽ không cùng cô trải qua sinh nhật.

Hề Mạn cười nhạt, đột nhiên cảm thấy bánh mì trên tay tẻ nhạt vô vị.

Lúc trước công ty xảy ra biến cố, bệnh cũ của cha tái phát, cuối cùng không cứu được.

Hạng mục xảy ra chuyện lớn như vậy, bên đối tác hỏi trách, nhà họ Hề lại bị nợ nần nặng nề đè ép, căn bản không ai nguyện ý lội vào vũng nước đυ.c này.

Năm ấy Thẩm Ôn đưa cô đến Thẩm gia, cha mẹ Thẩm Ôn cự tuyệt không gặp, cuối cùng ngay cả cửa lớn Thẩm gia cô cũng không vào.

Cũng là khi đó Hề Mạn mới phát hiện, con người đều là coi trọng lợi ích của mình.