Tuyên Giản hết ăn rồi ngủ, ngủ lại ăn, lười đến mức không muốn cử động tay chân. Có thời gian rảnh rỗi hắn lại bắt đầu nghĩ, ông trời để hắn sống lại chỉ để hắn thảnh thơi như vậy thôi sao?
Trong phòng bị Tuyên Giản thay đổi sắp thành cung điện thu nhỏ đến nơi, từ đồ vật trang trí đến cái thảm lót chân cũng phải xa hoa, mềm mại, quý giá.
Người trước kia đã ghét Tuyên Giản lại càng thêm ghét.
Tuyên Giản năm mười bảy tuổi để ý ánh mắt của người khác, còn một kẻ tay đã nhuốm máu cả mấy trăm mạng người như hắn thì đời nào để điều này lọt vào mắt.
Không phải hắn không thể hiện thái độ, mà là lười.
Vậy mà có người lại nghĩ hắn bị ngã đến bị ngu luôn rồi, lởn vởn vài lần thấy không có ai phản ứng lại dần dà quên đi lời cảnh cáo của Yến Duân, ngựa quen đường cũ.
Tuyên Giản nheo mắt nhìn người trước mặt, rõ ràng là đang mỉm cười nhưng ánh mắt lại càng thâm trầm, đợi đến khi Tô Nhược mỉa mai chán chê xong hắn mới ung dung hỏi:
"Nhớ không nhầm ngươi tên là Tô Nhược nhỉ?" Tuyên Giản lười biếng dựa lưng vào ghế mây, chân vắt chéo, mắt hơi nhướng lên, "Tô Nhược, có phải còn chuyện ta chưa tính sổ với ngươi không?"
Tô Nhược có chút chột dạ: "Chuyện... chuyện gì được chứ?"
"Chuyện ngươi đẩy ta xuống nước."
Có lẽ bị ánh mắt của Tuyên Giản doạ sợ, sống lưng Tô Nhược đột nhiên ớn lạnh.
Nàng ta nghĩ sau khi tỉnh lại Tuyên Giản không nhắc đến chuyện đó nữa hoặc là quên rồi, hoặc là không dám nói, suốt thời gian qua sống trong thấp thỏm không yên, dù sao đêm đó nàng ta cũng bịt mặt, trời còn tối...
"Đẩy gì chứ... ta không biết! Ngươi đừng có vu oan cho ta!"
"Có vu oan hay không trong lòng ngươi biết rõ."
Khi nói những lời này Tuyên Giản còn không thèm trao cho Tô Nhược nửa ánh mắt, một tay vẫn ung dung cầm tách trà yên lặng thưởng thức.
"Vậy ngươi đi nói với chủ tử đi, không bằng không chứng hắn sẽ tin ngươi?"
Như bị thứ gì đó kí©ɧ ŧɧí©ɧ Tuyên Giản đột nhiên bật cười, không phải là cái nhếch môi cười đầy mỉa mai mà là cười thành tiếng, hắn cười đến mức cả bờ vai run lên.
Tô Nhược khó hiểu nhíu chặt mày nhìn Tuyên Giản, không đợi nàng ta lên tiếng thắc mắc, Tuyên Giản ngồi dậy, đặt tách trà trong tay xuống, không còn ý cười như vừa rồi mà trong mắt xuất hiện nét lạnh lùng, còn có vài phần tàn ác. Hắn nói:
"Một tên hạ nhân cỏn con như ngươi đủ tư cách để ta đi mách lẻo sao?"
Đến giờ phút này Tô Nhược mới cảm nhận được sợ hãi, rõ ràng vẫn là Tuyên Giản nhưng không còn là Tuyên Giản của mấy tháng trước nữa, nàng ta không biết lạ ở chỗ nào, chỉ cảm thấy người trước mặt không phải là kẻ yếu thế ngoan ngoãn từng dễ dàng bị ức hϊếp.
Nhưng giờ phút này nhận ra có vẻ đã quá muộn.
Quán trà nói rộng không rộng mà chật không chật, vào thời điểm giữa trưa vắng vẻ, tiếng hét của một người vẫn đủ cho những người xung quanh nghe thấy, hơn nữa xung quanh đều là người luyện võ càng không thể giấu nổi. Yến Duân từ bên ngoài mới trở về cũng lập tức nghe thấy tiếng hét thảm thiết này.
Gã vội vàng đi tới chỉ kịp thấy một thân Tô Nhược đầm đìa máu, từ mắt tới mũi rồi tới tai, đâu đâu cũng là máu.
Nhìn thấy Yến Duân, nàng ta run rẩy muốn đưa tay lên chạm vào gã, nhưng lời chưa kịp nói máu đã ào ào tuôn ra khỏi miệng. Lưu Sơn hốt hoảng muốn tiếng lên đỡ nàng ta, muốn hỏi chuyện gì xảy ra nhưng đột nhiên thịt trên người nàng ta như bùn nhão dần phân hủy, từng mảng từng mảng cứ như thịt rữa rơi vụn xuống, cuối cùng y cũng từ bỏ lùi về sau vài bước.
Không biết ai đã lên tiếng: "Kẻ nào mà ra tay tàn nhẫn như vậy?"
Bỗng chốc những người còn lại cũng đều dồn hết ánh mắt vào Tuyên Giản, hắn vẫn đang ung dung như chưa có chuyện gì xảy ra thoải mái dựa lưng trên ghế, một người trong đám sát thủ chỉ thẳng vào mặt hắn quát lên: "Tuyên Giản, là ngươi làm phải không?"
"Phải." Tuyên Giản vẫn nhàn nhã như cũ, nhưng đột nhiên bị quá nhiều làm phiền, sắc mặt dần trỏe nên không vui, "Ta làm đấy thì sao?"
"Chủ tử..."
Yến Duân giơ tay lên ngăn cản ồn ào phía sau, gã đưa mắt nhìn Lưu Sơn, Lưu Sơn hiểu ý vội sai người đem thi thể của Tô Nhược xuống sau đó mới lên tiếng: "Tô Nhược lòng không hướng về chủ nhân, hiện giờ có kết cục như vậy cũng là tự làm tự chịu."
Để trấn an người dưới Lưu Sơn liền đem một loạt chứng cứ Tô Nhược phản bội Yến Duân ra, bên trong đều là thư từ qua lại giữa nàng ta và hoàng hậu, đám người còn lại đều bất ngờ, không biết là ai đó phẫn nộ lên tiếng.
"Tô Nhược làm sai cũng nên do chủ nhân xử lý, Tuyên Giản là cái thá gì chứ?"
Có người này nói cũng sẽ người khác nói theo, Tuyên Giản chỉ sợ thiên hạ chưa đủ loạn, hắn cũng nhìn Yến Duân hỏi theo: "Đúng rồi, ta là cái thá gì của ngươi vậy?"
Yến Duân từ bên ngoài về đã mệt, bị hết người này đến người kia quậy đến đau cả đầu, gã tức đến mức bật cười gõ nhẹ lên đầu Tuyên Giản nói: "Ngươi ấy, là tổ tông của ta."
Sau đó Yến Duân nhìn xung quanh một lượt, cuối cùng kêu Lưu Sơn gọi hết những người còn lại đến. Vì tránh mặt Tuyên Giản nên hắn không biết Yến Duân đã nói với họ những gì, chỉ biết không ai còn dám thắc mắc với hắn cái chết của Tô Nhược nữa.
Thế nhưng chuyện này vẫn khiến Tuyên Giản mỉa mai Yến Duân một hồi, hắn nói: "Yến Duân à Yến Duân, ta không biết là sau bao năm ngươi lại trở nên vô dụng như vậy đấy, chỉ một vài tên thuộc hạ cũng dám lên mặt, rõ ràng là ngươi biết Tô Nhược có vấn đề vẫn giữ người bên cạnh, chẳng lẽ khi ngươi còn trẻ cũng hèn nhát đến mức không xử lý được một hạ nhân hay sao?"
"Không phải ta không xử lý được mà chưa đến lúc."
Kiếp trước thật sự Tô Nhược cũng là mật thám của hoàng hậu, thế nhưng Yến Duân cũng nhờ vào việc đó mà lợi dụng ả ta qua mắt rất nhiều việc, nếu đột ngột ra tay chắc chắn sẽ bứt dây động rừng.
"Ngươi cái gì cũng muốn, nhưng không bảo vệ được Tuyên nhi của ngươi."
Yến Duân nhìn hắn.
"Ngươi sợ ra tay quá tàn độc sẽ khiến kẻ dưới khϊếp sợ, ngươi sợ Tuyên Hoà tìm thấy nên chỉ biết lẩn tránh, ngươi sợ phía Yến Quốc phát hiện ta điều bất thường nên một thuộc hạ càn rỡ cũng không ra tay."
"Ta lo được lo mất không phải đều vì ngươi hay sao?"
"Ngươi nói vì ta nhưng ngươi vốn dĩ không bảo vệ được ta." Tuyên Giản nói: "Lần trước là mật báo, lần này là ta bị đẩy xuống nước. Ngươi nói ngươi chỉ muốn bảo vệ Tuyên nhi nhưng ngươi không hề làm được."
"Yến Duân, thứ gì ngươi cũng muốn nhưng trên đời này không có chuyện gì là vẹn cả đôi đường. Ngươi thử hỏi lại mình xem, hiện giờ ngươi là vì muốn trả thù cho ta mà lập bẫy tiếp cận Tuyên Hoà hay là vì muốn một lần nữa cướp lấy giang sơn?"