Yến Duân phải mất một thời gian thật lâu mới có thể lấy lại bình tĩnh, đôi tay hắn run lên cố gắng cầm chặt khăn lau người cho Tuyên Giản. Bỗng nhiên Tuyên Giản cất tiếng.
"Ta nhớ năm mười bảy tuổi trong cung tổ chức tiệc trung thu, đâu đâu cũng được trang trí bằng đèn l*иg rất đẹp mắt, bên ngoài tràn ngập tiếng cười nô đùa háo hức, còn ta lại quyết định kết thúc sinh mạng của mình."
Giờ thì Yến Duân đã hiểu vết cắt dữ tợn trên tay hắn từ đâu mà ra, còn trẻ như vậy mà bị dồn đến mức phải đi tìm cái chết, chẳng ai hiểu được hắn đã tuyệt vọng đến nhường nào.
Nhưng mà hiện tại nhắc lại Tuyên Giản chỉ nở một nụ cười chế giễu, hắn nói: "Như ngươi thấy đấy, ta muốn chết cũng chẳng thể chết được."
"Tuyên Hoà nói ta là người của ông ta, khi chưa có sự đồng ý thì ta không được phép chết. Nếu ta dám chết ông ta sẽ sai người đào mộ mẫu phi của ta lên, đem thi thể của ta lột bỏ y phục treo trước cổng thành, sau đó ném xương cho thú dữ ăn."
"Ngươi nói xem người chết rồi còn biết gì nữa chứ? Vậy mà ta vẫn bị doạ sợ, ngay cả tìm đường chết cũng không dám, thật là buồn cười."
Yến Duân chỉ biết im lặng lắng nghe, theo từng tiếng nói của Tuyên Giản là tiếng nước róc rách thỉnh thoảng vang lên.
"Người ta nói phật tổ cứu khổ cứu nạn, chỉ cần thành tâm cầu khấn người có thể cứu vớt chúng sinh. Nhưng ngươi biết không? Ta cầu đến khản cả cổ cũng chẳng ai thấu."
"Ta hận Tuyên Hoà, hận đám triều thần kia, ngay cả đám cung nữ thái giám kia đều đáng chết. Ta không cần chúng liều mạng vì ta, nhưng chúng cũng không cần nhìn ta bằng ánh mắt khinh bỉ như vậy, cứ coi như những điều này là do ta đáng phải chịu."
"Ta gϊếŧ chúng có gì là sai chứ? Ta không chỉ muốn gϊếŧ chúng, còn muốn đày đoạ chúng sống không bằng chết."
Yến Duân ngẩng đầu lên nhắm chặt đôi mắt cay xè lại, gã thấp giọng đồng tình.
"Ừ. Ngươi không sai."
Gã sợ Tuyên Giản ngâm mình trong nước lâu sẽ bị cảm nên đỡ hắn ra ngoài rồi giúp hắn lau người. Mặc dù trong phòng rất kín, còn có than sưởi nhưng Tuyên Giản vẫn run lên vì lạnh. Hắn nhìn ra màn đêm ngoài cửa khẽ hỏi:
"Ngươi nói thử xem ngày mai có khi nào tuyết sẽ rơi không?"
Yến Duân không trả lời mà hỏi ngược lại: "Ngươi thích tuyết sao?"
Hiếm khi Tuyên Giản nhìn gã một cách chân thành rồi gật đầu, khoé môi cũng hơi cong lên.
"Thích lắm. Nếu tuyết rơi ta cùng ngươi ra ngoài ngắm một chút nhé?"
Thân thể của Tuyên Giản không thích hợp để ra ngoài trời lạnh, nhưng chạm phải ánh mắt mong chờ của hắn, Yến Duân lại chẳng thể nào nói ra lời từ chối, gã gật đầu.
"Được."
Tuyên Giản cười tươi nói: "Trước kia ở trong chùa ta cùng các sư huynh hay nặn người tuyết lắm, nặn cái đầu to tròn bằng này này, sau đó dùng cành cây để làm cánh tay..."
Tuyên Giản kể cho gã một cách rất hăng say, quen nhau lâu rồi mà đây là lần đầu tiên Yến Duân nhìn thấy hắn còn có một bộ mặt đơn thuần như vậy, gã cứ như bị hớp hồn nhìn Tuyên Giản không chớp mắt.
"Ngươi có biết nặn người tuyết không?"
Yến Duân giật mình đáp: "Nước Yến không có tuyết."
"Vậy chắc ngươi chưa từng được chơi nhiều trò rồi, khi ta còn nhỏ toàn bị các sư huynh hội đồng ném tuyết vào người, ta còn nghĩ sau này lớn lên nhất định sẽ trả thù, vào cung rồi mới biết hoá ra ở trong cung không ai chơi trò này cả."
Mỗi lần kể đến trong cung giọng nói của Tuyên Giản lại trở nên buồn bã. Yến Duân không nỡ nhìn thấy bộ dạng này của hắn thấp giọng dỗ dành.
"Ta sẽ chơi cùng ngươi."
"Bỏ đi. Lớn vậy rồi chơi gì nữa."
Yến Duân không hiểu tại sao tâm trạng của Tuyên Giản lại thay đổi một cách chóng vánh như vậy, gã đắp chăn kín cả người Tuyên Giản, sau đó vỗ nhẹ lên đầu hắn nói:
"Ngươi muốn thế nào thì thế đó, ngủ đi."
Tuyên Giản mím môi tựa đầu vào l*иg ngực ấm áp của Yến Duân, ở nơi Yến Duân không nhìn thấy hắn lặng lẽ rơi xuống một dòng nước mắt.
Nơi này ấm áp quá, hắn cảm thấy có chút không nỡ buông ra rồi.
Không lâu sau Tuyên Giản đã ngủ thϊếp đi mất, lúc này Yến Duân mới nhẹ nhàng vén chăn ngồi dậy, một tay của Tuyên Giản thò ra ngoài chăn làm lộ ra vết cắt sâu hoắm.
Lúc này Yến Duân mới cẩn thận nhìn kỹ, vết sẹo to đến mức mà thời gian qua lâu như vậy rồi vẫn còn rõ mồn một, chẳng một ai biết lúc đó hắn đã ra tay tàn nhẫn với chính bản thân mình như thế nào.
Yến Duân thở hắt ra một hơi, đặt tay của Tuyên Giản vào trong chăn, thấy hắn vẫn ngủ say mới khẽ đẩy cửa đi ra ngoài.
Bên trong cung Xuân Điện dường như giông tố bão táp gì cũng không đến tưởng chừng như sóng yên biển lặng, nhưng thật ra hoàng cung làm gì có cái gọi là yên ổn. Yến Duân vừa bước ra khỏi cung được một đoạn đã thấy người người lũ lượt quỳ xuống trước mặt gã đồng thanh hô lên.
"Xin hoàng thượng trị tội Tuyên Giản!"
"Tuyên Giản đáng chết xin hoàng thượng lập tức hạ lệnh xử trảm!"
Nếu là trước kia Yến Duân chỉ coi Tuyên Giản là một bạo quân thì cũng cảm thấy hắn đáng chết, nhưng sau khi biết được những gì hắn trải qua lại cảm thấy những người được gọi là công thần này đáng chết không kém.
Nếu không có những kẻ khốn kiếp này ép Tuyên Giản vào đường cùng hắn đã chẳng để mình biến thành một kẻ tàn ác như vậy, nếu không phải không một kẻ nào đưa tay ra cứu hắn, hắn cũng chẳng cần phải tuyệt vọng đến mức chẳng thiết sống.
Thật buồn cười thay những người dồn Tuyên Giản vào đường cùg cũng có Yến Duân gã.
Yến Duân siết chặt tay thành nắm đấm giọng khàn khàn mà kiên định nói:
"Trẫm sẽ không trị tội Tuyên Giản."
Đám triều thần kinh ngạc nhìn nhau.
"Nếu các ngươi còn nhắc lại lần nữa đừng trách trẫm không lưu tình."
Dường như cùng lúc đó mấy lão thần đều dập mạnh đầu xuống đất gào lên: "Hoàng thượng, người nên nhớ trước kia chúng ta đồng ý đưa người lên ngôi là vì cái gì. Nay người lại nói không trừng trị Tuyên Giản là muốn trở mặt hay sao?"
"Diệt cỏ phải diệt tận gốc, Tuyên Giản còn sống ngày nào chính là còn nguy hại ngày đấy!"
"Hoàng thượng, xin người hãy suy nghĩ kỹ lại!"
Yến Duân không nhịn được nữa quát lên: "Hắn bị trúng độc chẳng còn sống được bao lâu nữa, các ngươi còn nhất định phải truy xét đến cùng sao?!"
"Tuyên Giản gϊếŧ bao nhiêu mạng người làm sao để hắn chết một cách dễ dàng như vậy được, hắn đáng ra phải chịu tội lăng trì!"
"Xin hoàng thượng hãy suy nghĩ lại, hoàng thượng!"
Yến Duân tức đến mức bật cười, gã nghiến răng chỉ mặt từng người.
"Giờ lời của trẫm không có một chút giá trị nào đúng không? Phải nghe theo lời của các ngươi mới là lệnh đúng không?"
Gã đã tức giận đến vậy mà những người kia vẫn im thin thít không một ai đáp lại.
"Được lắm, các ngươi được lắm!"
Ở trong phòng Tuyên Giản nắm chặt lấy chăn, mặc dù mắt vẫn nhắm nghiền nhưng miệng lại thì thầm khó chịu.
"Ồn quá."