Trong đêm đầu tiên, tôi và Lâm Thứ nói với nhau tổng cộng chưa được mấy câu, mà hình như anh ấy cũng chê tôi vướng víu nên ánh mắt chưa từng một lần dừng lại ở trên người tôi.
Như vậy cũng tốt.
Suốt ba năm cấp ba, chúng tôi cũng giống như bao cặp đôi khác, không có lúc nào là không muốn dính lấy nhau.
Nhưng hôm nay, khi ở cùng một chỗ với nhau, tôi có chút khó xử.
Đoán chừng Lâm Thứ cũng giống như vậy.
Nửa đêm, tôi có hơi khát nước.
Vì vậy đã rón rén mở cửa, mò xuống phòng bếp rót cho mình một cốc nước ấm.
Vừa mới uống được hai ngụm, đèn chùm trên đầu đột nhiên sáng lên.
Tôi hoa mắt một hồi, trực tiếp bị sặc.
Lâm Thứ dựa vào khung cửa sổ, anh mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa màu vàng, cổ áo mở rộng mơ hồ nhìn thấy được cả cơ bụng bên trong.
“Tôi còn tưởng có con chuột nào chạy vào.” Anh lạnh lùng nói.
“Ngại quá, tôi bị ho.” Tôi cầm cốc lên vừa giải thích vừa định chuồn đi.
Khi tôi đi qua người Lâm Thứ, anh bắt lấy cánh tay tôi.
Tay của tôi run lên, nước trong cốc thuỷ tinh bắn tung toé lên người, áo tôi ngay lập tức bị ướt sũng.
Nhất thời tôi bị luống cuống chân tay.
Anh từ từ nhích gần đến chỗ tôi, rất gần. Thậm chí trong nháy mắt, tôi còn cho rằng anh ấy sẽ tinh nghịch hôn tôi giống như trong quá khứ.
Tôi dựa người vào cạnh bàn.
Có lẽ tôi nên đẩy anh ra.
Nhưng anh ấy không làm như vậy, anh lùi về phía sau, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ: “La Khê, ngày mai cô đến công ty với tôi. Sau này, cô không còn là thư ký của Cận Châu nữa, mà sẽ đi theo tôi để làm việc.”
Tôi có thể làm việc ở vị trí chủ chốt của công ty Cận Châu lâu như vậy, hoàn toàn không phải nhờ vào thân phận chim hoàng yến khó nói kia.
Bản thân tôi tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng, điểm thi đại học nằm trong top 10 của khối, chuyên ngành của tôi cũng là chuyên ngành kinh doanh tương ứng.
Sáng sớm thức dậy, tôi vẫn mặc nguyên bộ đồ ngày hôm qua, vạt áo sơ mi ở phía trước có chút ẩm ướt, hơi dính vào da thịt.
Mở cửa ra, trên ngăn tủ ngoài phòng có một bộ váy vest đen chưa mở.
Lâm Thứ liếc nhìn tôi một cái, khẽ nhíu mày:
“Tôi tìm người giao quần áo tới đây cho cô, mặc thử đi. Tốt xấu gì hôm nay cũng là ngày đầu tiên đi làm, vứt bộ quần áo cũ đi.”
Nếu là tôi của trước kia, nhất định tôi sẽ nhảy lên ôm lấy cánh tay của anh, nũng nịu nói: “A Thứ, anh tặng cho em món quà khác đi.”