Sau Khi Biến Thành Omega, Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Đánh Dấu

Chương 15

Ngoài mặt Ngôn Khâu không có biểu hiện gì, nhưng tim cậu đang đập bịch bịch luôn rồi.

Cậu yên lặng nuốt nước miếng, tự hỏi không biết có phải Bạch Nguyên Nguyên đã đoán ra được gì rồi không.

Không đến mức đó chứ? Pheromone của Kỷ Tinh Lam đâu phải vòi phun nước, phun loạn khắp mọi nẻo đường ai cũng được ngửi qua đâu?

Nhưng Bạch Nguyên Nguyên tựa hồ kiên trì với suy đoán của cô: "Không đúng, tôi khẳng định mình đã ngửi qua mùi này rồi. Từ từ tôi nghĩ kĩ nào."

Điều Ngôn Khâu sợ nhất bây giờ là mối quan hệ thầm kín của cậu và Kỷ Tinh Lam bị phát giác. Cậu nhìn ra được cô gái này thật sự nhạy bén, nếu như cô tìm hiểu rồi đào hết ra được chuyện cậu với Kỷ Tinh Lam đang sống chung, đã kết hôn thậm chí có luôn bé con trong bụng… Vậy thì cậu cũng không cần sống tiếp nữa.

Nhìn cô đoán mò lung tung, Ngôn Khâu đánh đòn phủ đầu: "Là mùi nước hoa pheromone mới của tôi thôi, ngửi có được không?"

Bạch Nguyên Nguyên nghe được lời này, nghi hoặc nhìn cậu rồi lộ ra biểu tình bừng tỉnh đại ngộ: "À, đúng nha."

Cô nhanh chóng quay người lại, lục trong cặp ra một lọ nhỏ nước hoa màu hồng, lắc lắc trong tay: "Cậu cũng mua cái này sao? Nước hoa pheromone - biểu tượng của giáo thảo! Là do mấy chị em trong lớp thí nghiệm dược dưới lầu điều chế ra đó, số lượng có hạn chỉ 20 lọ, tôi dẫn đầu phá đảo mới cướp được, còn chưa dùng thử luôn á."

Đã có người thảy cho bậc thang, Ngôn Khâu tội gì không xuống, gật đầu nhận: "Là nó đó."

Bạch Nguyên Nguyên thẹn thùng cười: "Quả nhiên nha Khâu Khâu. Cậu cũng yêu thầm giáo thảo, haha."

Ngôn Khâu sửng sốt chốc lát: "Giáo thảo là ai cơ?"

Giáo thảo… Chẳng lẽ không phải cậu à?

"Đừng đùa nữa đi." Bạch Nguyên Nguyên cười, "Ngoại trừ Kỷ Tinh Lam thì còn có ai xứng chứ."

"Giáo… Nhưng Kỷ Tinh Lam không phải học sinh trường chúng ta mà." Ngôn Khâu nghiêm túc sửa lại.

Bạch Nguyên Nguyên hoa si ôm tay: "Nhưng hắn ở trường quân đội đã mở rộng lãnh thổ, toàn bộ Omega của trường chúng ta cũng bị bắt sang đó hết rồi, hahaha."

"..."

Ngôn Khâu mím môi, chần chờ cầm lấy lọ nước hoa "hương vị của giáo thảo" kia lại nhìn, một tay mở nắp, ngay lập tức có một cổ lãnh hương thoang thoảng trong gió.

Vậy mà thực sự giống với mùi pheromone của Kỷ Tinh Lam đến bốn năm phần…

Ngôn Khâu nhìn Bạch Nguyên Nguyên với vẻ mặt phức tạp. Kỷ Tinh Lam rất biếи ŧɦái, nhưng mấy cô này còn ngang nhiên nghiên cứu phát triển loại đồ chơi này để YY với Kỷ Tinh Lam, họ còn biếи ŧɦái hơn cả Kỷ Tinh Lam nữa.

"Khâu Khâu bảo bối, thì ra cậu cũng thích Kỷ Tinh Lam nha, vậy mà đó giờ tôi còn tưởng cậu không hứng thú với hắn đó." Bạch Nguyên Nguyên ngập tràn hưng phấn trêu ghẹo.

Ngôn Khâu nở một nụ cười tiêu chuẩn, từ chối cho ý kiến.

Vô tình bị gắn mác yêu thầm Kỷ Tinh Lam, nội tâm Ngôn Khâu thập phần bi tráng.

Cầm trong tay chiếc gương nhỏ, Bạch Nguyên Nguyên vuốt ve gương mặt trắng nõn của mình, như suy tư gì, sau đó trầm ngâm nói với Ngôn Khâu:

"Lại nói, chiều nay đội bóng trường chúng ta với trường quân đội bên cạnh có trận đấu, Kỷ Tinh Lam cũng tham gia. Lúc đó đi xem, tôi nên dùng son 405 hay 401 nhỉ…"

Ngôn Khâu không hiểu cái đó: "Nhưng tôi không đi."

Vất vả lắm mới trốn thoát khỏi mí mắt của Kỷ Tinh Lam, giờ lại bon chen đi xem hắn chơi bóng, cậu đâu có bị khùng?

Nhưng Bạch Nguyên Nguyên không tin cậu sẽ không đi, một mặt biểu thị "tôi hiểu mà" liếc cậu, chăm chú nhìn vào gương cẩn thận son môi.

Ngôn Khâu đành chịu thua, tìm cớ đi vệ sinh để đi ra ngoài.

Phòng vệ sinh nằm ở cuối hành lang, khi chuông vừa reo đã chật ních người, giờ lại vắng hoe chẳng có ai.

Ngôn Khâu đứng ở cửa nhìn đông ngó tây, nhìn thấy biểu tượng tương ứng cho A với O, do dự chốc lát.

Sự cố chấp cuối cùng trong lòng khiến cậu không muốn đi vào nhà vệ sinh của Omega, nhưng cơ thể hiện tại không cho phép cậu vào nhà vệ sinh Alpha.

Nội tâm tranh đấu dữ dội, Ngôn Khâu liếc nhìn xung quanh thấy không có người, khẽ cắn môi rồi hít một hơi thật sâu hòng vực dậy tinh thần lao nhanh vào nhà vệ sinh Alpha. Nhanh chóng giải quyết vấn đề bằng tốc độ nhanh chưa từng có, kéo quần lên, gài thắt lưng, có tật giật mình chạy như bay ra ngoài.

Khi cậu vừa ra khỏi cửa thì giáp mặt hai Alpha. Ngay sau đó, trong nhà vệ sinh có tiếng vọng ra đầy khϊếp sợ.

"Mùi gì thế này?"

"Sao trong nhà vệ sinh lại có mùi Omega?"

Mặt già của Ngôn Khâu đỏ lên, nhanh chóng bỏ chạy mất dạng.

Còn nửa phút nữa là vào tiết, Ngôn Khâu tốc độ của bộ môn thi đi bộ, yên lặng dọc theo hành lang hướng về phía lớp mình bước.

Toà nhà giảng dạy của cậu nằm cạnh sân thể dục và sân bóng, từ lầu bốn nhìn xuống có thể thấy phía xa xa đang tụ tập rất đông người, quả nhiên là có trận bóng đá.

Trước kia Ngôn Khâu thật ra vô cùng thích chơi bóng đá, nhưng giờ cậu mang thai rồi, không thích hợp tham gia mấy trò vận động nữa, hứng thú cũng theo đó vơi bớt.

Trở lại phòng học, Ngôn Khâu tiếp tục chinh chiến thêm hai tiết nữa.

Giáo viên dạy toán là một thầy giáo lớn tuổi hiền lành, mang gọng kính đen, quanh năm cầm trên tay cốc giữ nhiệt kỉ tử, dễ nói chuyện hơn nhiều so với cô Tôn. Thấy vậy, Ngôn Khâu dứt khoát trườn ra bàn ngủ bù suốt hai tiết.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, Ngôn Khâu bị đánh thức bởi tiếng động người người lao xuống nhà ăn.

Chuông vừa reo, một số đông người như đồng thời nghe được lời triệu hồi của thần cơm, ai nấy đều liều mạng chạy như bay đi múc cơm.

Hành lang lập tức vang lên tiếng bước chân hỗn độn của thiên quân vạn mã, giống như đoàn linh dương đầu bò trong [ thế giới động vật] đang di cư. Động tác, âm thanh làm lòng người lạnh toát, bất tri bất giác cùng chạy theo.

Không nói đến những thứ khác, đồ ăn ở đây quả thật không tồi. Ngôn Khâu tính toán xem hôm nay nên ăn món gì, chậm rì rì bò dậy chuẩn bị đi ăn thì bị Tạ Vũ chặn lại:

"Tạm thời chúng ta không xuống nhà ăn, tôi kêu bọn Đại Long đến đây tụ họp. Tôi có đặt đồ ăn ngoài, chúng ta ăn trước."

"Không phải phòng bảo vệ không cho mang đồ ăn bên ngoài vào à?" Ngôn Khâu hỏi.

Tạ Vũ ra vẻ thần bí, nhỏ giọng nói: "Không vấn đề gì. Tôi viết tên người nhận là hiệu trưởng."

Ngôn Khâu: "....?"

Nửa giờ sau.

Hai người ngồi trong phòng học chia nhau hộp gà rán cùng một bình coca lớn, thoả mãn nằm vật ra ghế.

Đồ ăn trong nhà Kỷ Tinh Lam ngon lắm, nhưng hắn vẫn luôn lấy cớ rằng cậu đang mang thai, đồ ăn phải thanh đạm cân đối dinh dưỡng, không được để Ngôn Khâu ăn nhiều đồ ăn quá nhiều gia vị, nhưng mà cậu yêu gà rán.

Tạ Vũ ném hộp rỗng vào trong thùng rác lớn đặt ở cuối lớp, nhìn quanh không thấy ai liền nổi máu trung nhị đi đến trước mặt Ngôn Khâu lớn tiếng hô: "Đại ca, bọn em đợi ngài đã lâu rồi."

Ngôn Khâu trầm mặc một lúc, vẫn phối hợp diễn cùng tên ngốc nào đó, lấy từ trong cặp ra một cái kính đen, nhổ một nửa miếng da giòn hãy còn đang nhai dở trong miệng ra.

"Đi."

Cách đó trăm mét, cổng trường.

Hiệu trưởng Trần Bân cơm nước xong, mặt đỏ bừng nâng bụng bia đi xuống phòng bảo vệ lấy chuyển phát nhanh.

Bảo vệ vừa thấy ông lập tức bày ra gương mặt tươi cười, ân cần vẫy tay chào hỏi: "Hiệu trưởng, đồ ăn của ngài bị hai đứa học sinh lấy đi rồi."

Hiệu trưởng: "....!"

….

Trên tầng cao nhất của toà nhà dạy học, trong phòng để dụng cụ lau dọn wc.

Ngôn Khâu điên cuồng bịt chặt mũi, nhíu mày nhìn sáu bảy cây lau nhà bẩn vẫn còn đang nhỏ nước.

"Đệt, sao mấy người lại mở họp ở đây? Phẩm vị có vấn đề rồi phỏng? Sao không lên sân thượng hả?"

Ngôn Khâu sắp bị khí metan trong phòng hun chết rồi, bóp mũi nói chuyện, giọng nói cũng bị bẻ cong.

Tạ Vũ đứng trước mặt cậu, đầu gục xuống, mặt mày ủ ê, chẳng khác gì con husky vừa ngu ngốc vừa đáng thương.

"Báo cáo anh Ngôn, từ khi cậu đi mất, chúng tôi là rắn mất đầu bị người ta khi dễ, Trần cẩu nhân cơ hội thượng vị mưu phản. Vị trí giáo bá và địa bàn sân thượng đều bị nó cường thủ hào đoạt chiếm mất."

Ngôn Khâu kinh hãi, cậu vừa mới biến mất, bại tướng trước kia vậy mà dám leo lên nóc nhà cậu lật ngói. Hiện tại cậu danh không chính ngôn không thuận, nơi mở họp bị người ta chiếm, đến cả đàn em cũng bị bắt nạt.

Nghĩ đến tên Trần cẩu mặt mày khả ố một miệng chó liếʍ kia, Ngôn Khâu nghiến răng nghiến lợi.

Dù có ra sao cũng phải dành lại địa bàn, cậu không muốn phải mở họp ở nơi hôi hám thế này đâu.

Vài phút sau, thời điểm Ngôn Khâu nín thở đến đỏ mặt nghẹn họng sắp không chịu nổi thì rốt cuộc Đại Long cũng tìm được Hầu tử và Khả Lạc đang chơi bóng vui vẻ ở sân bóng rổ.

Một đoàn mấy đàn em cao to chen chúc chui vào phòng tạp vụ, vừa thấy Ngôn Khâu là cả đám bắt đầu khóc lóc thảm thiết, lời muốn nói đều nghẹn lại.

"Đại ca, tôi nhớ cậu lắm." Đại Long, hình thể to gấp ba lần Ngôn Khâu hiện tại, tiến lên ôm cậu chặt cứng.

Ngôn Khâu bị lắc dữ dội, bước chân loạng choạng suýt không đứng vững. Đại Long thấy vậy lập tức mặt mày đầy vẻ hối lỗi ngoan ngoãn đứng nép gọn sang một bên, y suýt nữa quên mất bây giờ đại ca là một Omega đáng yêu nhỏ xíu.

Nhìn bốn tên to xác đang nước mắt giàn giụa trước mặt, Ngôn Khâu trong lòng ấm áp nhưng vẫn vả cho mấy đứa đầu đất này vài cái.

"Khóc lóc cái gì, không phải anh Ngôn trở về rồi đây à."



Dì quét dọn ngủ một giấc dậy, ngáp một cái rồi đi ra khỏi phòng nghỉ, bà đang tính lấy cây lau nhà trong phòng tạp vụ thì phát hiện ở đó không còn khe nào cho bà chui vào nữa. Năm tên nhóc to đùng đang lén lén lút lút ở trong căn phòng thấp bé âm u thì thầm to nhỏ…

"Lén lút cái gì thế, mau đi ra ngoài." Dì quét dọn túm lấy cây lau nhà gần ngoài cửa, lớn tiếng đuổi hết đám quỷ nhỏ này ra khỏi căn phòng thối hoắc.



Cả buổi chiều, Bạch Nguyên Nguyên chẳng còn tâm trạng nghe giảng bài, một mực chăm chút chuẩn bị để buổi chiều đi xem đá bóng.

Chờ tiếng chuông vang lên, cô mang theo gương mặt đã được trang điểm kĩ lưỡng, vừa quay đầu nhìn người phía sau thì đã chẳng còn thấy bóng dáng, chỉ để lại trước mắt cô một tàn ảnh mơ hồ.

Ngôn Khâu đi xuống tầng một, cậu phải đi tìm Hầu tử.

Đầu cuối của cậu bị Tạ Vũ cầm đi, tên ngốc đó chạy trốn nhanh nhất về tranh phòng ngủ. Sau lại phải nhờ Hầu tử đi tới lấy đầu cuối cho cậu.

Cậu nhận lấy đầu cuối từ chỗ Hầu tử, ấn mở xem có gì không.

Nhấn nút nguồn hai lần cũng không thấy động tĩnh, chắc là lại hết pin rồi.

Nhét đầu cuối vào túi quần, đang định đi xuống thì bị Bạch Nguyên Nguyên chặn lại ngay chỗ ngoặt.

"Khâu Khâu bảo bối, cậu quên là chúng ta có hẹn đi xem đá bóng à."

Bạch Nguyên Nguyên dù sao cũng là một Omega xinh đẹp, về điểm này tâm thẳng nam của cáu bị quấy phá, căn bản không thể cưỡng lại được việc cô làm nũng. Cô quấy rầy cậu một lúc, Ngôn Khâu đành tước vũ khí đầu hàng đi theo Bạch Nguyên Nguyên tới sân bóng ngắm Kỷ Tinh Lam.

Chờ khi bọn họ tới sân bóng thì trận đấu cũng đã kết thúc, các cầu thủ đều đang đứng hoặc ngồi nghỉ ngơi, những người tới xem thi đấu cũng sắp giải tán. Ban đầu Bạch Nguyên Nguyên hơi thất vọng, nhưng khi nhìn thấy Kỷ Tinh Lam đang đứng dựa vào khung thành, lập tức trở nên phấn khích.

Xung quanh sân bóng người đứng chật như nêm, có người thật sự tới xem đá bóng, cũng có người chỉ muốn tới ngắm mấy anh đẹp trai toả sáng trên sân, tốp năm tốp ba kéo tay nhau đứng ngoài sân cười nói rôm rả.

Ngôn Khâu không muốn đứng gần, chen chúc với đám người bên ngoài, liếc mắt liền thấy Kỷ Tinh Lam đang đứng ở giữa sân.

Thời tiết cuối thu, Kỷ Tinh Lam mặc một thân đồng phục trắng đen, phía dưới quần hơi bó khiến đôi chân kia trở nên tuyệt vời hơn cả. Trên khuôn mặt tuấn mĩ chẳng có biểu cảm gì, dường như những tiếng hét bên ngoài chẳng ảnh hưởng gì đến hắn cả. Kỷ Tinh Lam bắt lấy vạt áo trước kéo lên lau mặt, lộ ra phần lớn da thịt, cơ bụng cùng tuyến nhân ngư cứ thế bày ra công khai.

"Á a a a a…"

Theo sau hành động của hắn, bên sân lại vang lên một tràng hét chói tai, có mấy Omega mặt đỏ bừng, kích động muốn ngất luôn tại chỗ.

Ngôn Khâu ngơ ngác đứng giữa đám đông, sững sờ đưa tay lên bịt tai lại. Một lát sau, Kỷ Tinh Lam bên kia đã buông vạt áo xuống, thong thả đi về phía băng ghế ngồi cầm lấy áo khoác của mình.

Bạch Nguyên Nguyên đang muốn lấy đầu cuối chụp lại thì nhận ra mình đã bỏ lỡ khoảnh khắc vàng mất tiêu, đành tiếc nuối thở dài. Chỉ là trên mặt vẫn còn đang hừng hực niềm hạnh phúc.

Tuy rằng tới muộn, nhưng tận mắt chiêm ngưỡng cơ bụng của giáo thảo!!! Lần này không lỗ!

Ngôn Khâu cảm thấy tầm mắt của Kỷ Tinh Lam lướt qua phía bọn họ, lập tức có tật giật mình cúi thấp đầu xuống.

Buổi sáng Kỷ Tinh Lam rủ cậu đi tới xem hắn đá, cậu quả quyết từ chối, lúc này lại xuất hiện ở sân bóng, kiểu gì cũng giống như tiểu yêu tinh khẩu thị tâm phi, cố tình muốn đến xem Kỷ Tinh Lam đá bóng.

Ngôn Khâu cố tình chen vào đám đông để không bị chú ý, không biết Kỷ Tinh Lam có phát hiện ra hay không.

Chỉ lát sau, trong tiếng hét chói tai đầy hâm mộ cùng ghen tỵ của đám nữ sinh, trước mắt Ngôn Khâu tối sầm.

Kỷ Tinh Lam câu khoé miệng, ném luôn áo khoác của mình về phía Ngôn Khâu. Cậu bị động không kịp giơ tay lên đỡ, bị áo khoác của Kỷ Tinh Lam trực tiếp trùm kín đầu!