Ngày hôm sau, Ngôn Khâu vẫn tỉnh dậy trong ổ chăn của Kỷ Tinh Lam. Hình như hắn ngủ đến choáng váng mụ mị đầu óc luôn rồi, chưa gì đã vùi đầu vào cổ cậu cọ cọ như chó con, miệng còn lẩm bẩm một tiếng "bà xã".
Ngôn Khâu hung tợn thưởng cho hắn một đá chào buổi sáng, bò xuống giường đi tắm.
Đêm qua ngủ cùng Kỷ Tinh Lam, toàn bộ từ trên xuống dưới người cậu như bị ngâm chìm trong pheromone của hắn đến ướt đẫm.
Ngâm mình nửa giờ, dùng đến ba lượt sữa tắm, lúc này mùi của Kỷ Tinh Lam mới hoàn toàn được rửa sạch.
Đứng ở trước gương, Ngôn Khâu nhìn mình lại một lần nữa khoác lên bộ đồng phục cũ, vẫn rất ra dáng một học sinh ngoan.
Ngôi trường mà cậu đang theo học là một học viện tương đối đặc thù, chuyên môn bồi dưỡng nhân tài hậu cần dự bị của quân bộ đế quốc, chuyên chú trọng vào thông tin và y tế, có quan hệ mật thiết với trường quân đội bên cạnh, đều là trường trực thuộc quân bộ đế quốc. Đến vách ngăn giữa hai trường cũng chẳng có.
Mà đồng phục của bọn họ cũng không phải loại đồ thể dục xanh lam to rộng thường thấy, toàn bộ đều là đồng phục được may riêng. Khi Ngôn Khâu thay đồng phục vào, khí chất người đẹp ốm yếu trước đó đều biến mất.
Tỷ lệ cơ thể của cậu gãi đúng chỗ ngứa, nhưng so với dáng người vai rộng cơ bắp của Alpha, vẫn có điểm đơn bạc. Hừm, không còn hùng vĩ soái khí bức trời như ngày xưa nữa. Ngôn Khâu nắn nắn cánh tay, thề từ hôm nay phải chăm chỉ rèn luyện hơn.
Thoả thuận kí rồi, giấy hôn thú cũng lãnh rồi, Kỷ Tinh Lam cũng chẳng còn quyền gì để bó tay bó chân cậu. Bọn họ hiện tại đang trong mối quan hệ hôn nhân không can thiệp chuyện của nhau, điều này làm cậu tự tin vênh váo hơn nhiều trước mặt hắn.
Kỷ Tinh Lam cũng hiểu đạo lý này, ngoại trừ sáng nay ôm ấp hôn hít chiếm tiện nghi một tí, hắn không bắt nạt cậu nhiều, còn tự mình lái xe đưa Ngôn Khâu đến trường.
Nhưng khi Ngôn Khâu nói đêm nay muốn về phòng cũ ngủ, Kỷ Tinh Lam liếc mắt một cái cũng nhìn thấu cậu đang không muốn cùng hắn nằm ngủ chung. Hắn chỉ nói: "Để xem."
Cậu đoán trong lòng hơn phân nửa là hắn sẽ không từ chối, vì thế cực kì vui sướиɠ, rốt cuộc không cần phải đối mặt với Kỷ Tinh Lam! Từ điểm này mà nói, hôm nay tên này nhân nhượng cậu không ít.
Ngồi ở ghế phụ, Ngôn Khâu chống khủy tay lên khung cửa sổ xe, nhìn phong cảnh ngoài kia đang lùi xa dần, gió nhẹ lùa vào thổi lọn tóc cậu bay bay.
Ánh nắng vàng buổi sáng sớm nhuộm phía chân trời ửng một màu vàng sẫm. Chàng trai đeo tai nghe màu trắng, đôi mắt lười biếng nhìn ra ngoài cửa sổ xe, khuôn mặt nghiêng nghiêng dưới ánh ban mai, yên tĩnh lại đẹp đẽ, như được bầu trời phủ lên tầng rực rỡ lung linh lá vàng.
Kỷ Tinh Lam nghiêng đầu thì thấy một màn này, đáy mắt nhuốm lên tia dịu dàng mà chính hắn cũng chưa phát hiện.
Lúc đứng chờ đèn đỏ ở ngã tư, Kỷ Tinh Lam buông tay lái, ngược lại nắm lấy bàn tay của Ngôn Khâu. Ngón tay của thiếu niên mảnh khảnh lại yêu kiều, Ngôn Khâu không biết hắn đang nghĩ gì, ngoan ngoãn ngây người để hắn nắm tay, khi bị hắn bóp bóp đầu ngón tay cũng không ý kiến gì.
"Có việc thì nhớ nhắn tin cho tôi." Kỷ Tinh Lam nghiêng đầu nói, "Toà nhà dạy học của chúng ta rất gần, tôi có thể đi qua."
Cậu ngồi bên ghế phụ, trong tay vẫn đang cầm đầu cuối của Tiểu Khâu, cố gắng tìm hiểu mối quan hệ bạn bè của hắn, phòng ngừa mới ngày đầu tiên đã bị lật xe.
Người mà nguyên chủ thường hay liên hệ không nhiều lắm, cuộc trò chuyện với Kỷ Tinh Lam cũng ít ỏi không có mấy dòng. Nhưng hắn thường hay cùng một người chị em Omega tên Bạch Nguyên Nguyên trò chuyện, mỗi ngày đều chia sẻ các video làm đẹp.
Cái tên bnn này Ngôn Khâu có ấn tượng. Omega này ở trong trường cũng có chút danh tiếng, hình như là kiểu người tính cách ngang tàng, dám yêu dám hận, thường xuyên chủ động theo đuổi Alpha. Thậm chí trước kia còn theo đuổi cậu một thời gian, nhưng giờ không còn nữa.
Khi xe sắp tới cổng trường, Ngôn Khâu nhắc Kỷ Tinh Lam dừng xa xa chút. Cậu không muốn bị người khác bắt gặp mình ra khỏi xe của Kỷ Tinh Lam, càng không muốn để người khác biết về mối quan hệ của bọn họ.
Hắn dừng xe ở ven đường, Ngôn Khâu tự mình mở cửa định xuống xe, vừa lúc Kỷ Tinh Lam cũng xuống để vòng qua mở cửa xe cho cậu. Trong lúc vô ý, Ngôn Khâu xuống xe đã đập thẳng mặt vào bụng của Kỷ Tinh Lam đứng bên ngoài.
"...." Ngôn Khâu ôm đầu u oán liếc Kỷ Tinh Lam. Cơ bụng của hắn làm bằng cái gì thế? Cứng muốn chết, đau muốn chết.
Kỷ Tinh Lam kéo Ngôn Khâu ra khỏi xe, đưa tay sửa lại cổ áo bị lộn xộn của cậu, thản nhiên như không hỏi: "Không sao chứ, thân thể đều ổn định hết rồi chứ?"
Cậu lơ đãng mà "ừm" một tiếng.
Kỷ Tinh Lam gật đầu: "Nếu không còn vấn đề gì, tối nay về nhà chúng ta có thể thực hiện ước định rồi."
"Không, cảm ơn. Tôi vẫn thấy không ổn lắm." Cậu vội vàng giả vờ ốm yếu, ghét bỏ nhìn hắn.
Hắn giống như thật sự coi bọn họ là một đôi chồng chồng son keo sơn gắn bó một giây không nỡ rời, đẩy Ngôn Khâu lên cửa xe, nghiêng đầu hôn nhẹ lên má cậu một cái thật nhanh: "Buổi chiều tôi đón cậu."
Đường lớn người đến người đi, Ngôn Khâu hoảng hồn, vội vàng đẩy Kỷ Tinh Lam ra, vẫn may không có ai chú ý đến hai người. Bị Kỷ Tinh Lam trêu chọc như vậy, cả người vừa mới tắm rửa sạch sẽ của Ngôn Khâu lại nhiễm đầy một thân hơi thở Alpha.
Ngôn Khâu cau mày: "Cậu lại mang pheromone bám lên người tôi làm gì?? Cậu là chó à?"
"Không nhìn thấy cậu tôi không an tâm, đương nhiên phải cho người khác biết cậu có Alpha." Kỷ Tinh Lam rũ mắt cười, mái tóc vàng cùng đồng phục chuyên chế nhìn rất chói mắt: "Hơn nữa, làm như thế này sẽ không có ai dám bắt nạt cậu nữa."
"...." Ngôn Khâu cạn lời.
Kỷ Tinh Lam đúng là nói mà không thèm suy nghĩ, người bắt nạt cậu nhiều nhất không phải là hắn à? Nhớ cái đêm bị hắn che miệng nghẹn đến nước mắt lưng tròng, cậu lại tức không thở nổi.
Cậu bĩu môi, không muốn cùng tên bệnh tâm thần tranh luận, lấy cặp để ở ghế sau ra khoác lên vai, dùng mu bàn tay cọ cọ vài lần trên má. Chỗ vừa bị hôn qua ấy vậy mà hơi ngứa.
Không biết có phải Kỷ Tinh Lam cố ý lưu lại mùi hương trên người cậu hay không, rõ ràng đã tắm rửa sạch sẽ rồi nhưng ngửi kĩ vẫn thấy mùi hương lạnh lẽo của hắn.
Cũng may bọn họ tiếp xúc không quá thân mật, mùi hương lưu lại trên cơ thể không quá nồng. Ngôn Khâu vỗ vỗ quần áo cho bay bớt mùi, bỏ lại Kỷ Tinh Lam nhanh chóng chạy vào trong trường.
Cậu mặc đồng phục, bảo vệ không chặn lại. Chờ khi chạy vào trong sân trường, không còn thấy bóng dáng của Kỷ Tinh Lam nữa mới chậm lại bước chân.
Ngôn Khâu chậm rãi đi về phía toà nhà dạy học theo con đường quen thuộc. Hôm qua cậu nhìn thấy chữ kí của vở bài tập, nguyên chủ hẳn là học lớp 1… Hoá ra cậu và tên nhóc Tạ Vũ chung một lớp.
Còn chưa tới thời gian học, trên hành lang rộn ràng nhốn nháo đều là người. Cậu đứng ở cửa sau nhìn đông nhìn tây, cũng không ai chú ý đến cậu.
Ánh mắt quét một vòng trong phòng học, phát hiện bóng dáng nằm sấp ngủ ở dãy phía sau lớp kia quen quen.
Còn không phải là tên nhóc Tạ Vũ kia sao!!!
Ban đầu cậu muốn gọi Tạ Vũ ra ngoài, xong nghĩ nghĩ, vẫn tự mình đi vào. Tạ Vũ ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng - ghế chuyên dành cho những học sinh "giỏi". Không có bạn cùng bàn, một mình lẻ loi ngồi bên cạnh cửa sổ. Bên cạnh anh không có bàn, vì thế Ngôn Khâu châm chước một chút, đẩy cái bàn trống ở nơi cửa đẩy vào.
Cái bàn hơi nặng, Ngôn Khâu nghẹn khí đẩy nó vào, nhưng cũng chỉ có thể từng chút từng chút nhích. Cuối cùng cũng đẩy xuống nơi, cậu đang tính lau mồ hôi thì đột nhiên phát hiện một "người quen" đang ngồi ở bàn cuối hàng giữa.
Người nọ là Alpha, thân hình cao to, ngoại hình cực kì hung dữ, trên mắt trái còn có một vết sẹo.
Cậu theo bản năng dừng bước chân.
Tên kia tên là Trần Câu, đàn em thường gọi hắn là "anh Cẩu". Trừ bỏ Kỷ Tinh Lam thì đây là kẻ thù lớn thứ hai của cậu.
(Câu-苟 cẩu-狗 đều đọc gǒu)
Ha. Oan gia ngõ hẹp.
Từ trước đến nay Ngôn Khâu không quen nhìn tên kia khinh nam bá nữ, quá xúc phạm danh tiếng giáo bá, vì thế gương mặt tràn ngập khinh thường liếc Trần Câu. Nhưng khi tầm nhìn chạm đến hai bắp tay hùng vĩ của Trần Câu - y như độn hai cục gạch vào, một đấm là tiễn cậu thẳng lên đường hoặc tay không xé cậu ra làm gỏi, Ngôn Khâu nổi da gà.
Thôi…
Cậu đành phải giả vờ như không nhìn thấy Trần Câu, cúi đầu cần mẫn đẩy bàn.
Mới đẩy được hai bước, Ngôn Khâu phát hiện cái bàn bất động. Vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy một bóng đen to gấp đôi cậu đang chặn trước mặt.
Đúng là Trần Câu.
"..."
Yết hầu cậu run rẩy trượt lên xuống, chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chiến đấu. Ngôn Khâu nghĩ "xong rồi", thằng chó này sắc mặt hung ác, xem ra là tới gây sự rồi.
Trần Câu đứng yên không nhúc nhích, hai tay đầy lông đột nhiên vỗ mạnh xuống bàn. Ngôn Khâu bị hắn làm cho giật mình, nhìn vẻ mặt y, lén lút xịch lại phía sau vài bước. Bây giờ cậu không dám tùy tiện đánh nhau đâu.
Khi cậu còn đang ngây người, bàn học trong tay đã bị người kia lấy đi. Trần Câu, mặt mũi dữ tợn sẹo múa tung tăng nhìn cậu cười một cái, thốt ra dòng thứ ngôn ngữ chó liếʍ thô bỉ:
"Tiểu Khâu, anh trai tới giúp em dọn bàn nha~"
Ngôn Khâu:... Cmn.
Cậu đen mặt từ chối "ý tốt" của y, làm cho trái tim chó liếʍ bị tổn thương sâu sắc, chỉ biết cúi đầu lết về bàn học ngồi gặm nhấm nỗi u sầu.
Trong lớp ngày càng tới nhiều người, tiếng ồn ngày một lớn hơn, đúng là buổi cuồng hoan cuối cùng trước khi giáo viên chủ nhiệm giá lâm. Tạ Vũ bị đánh thức, uể oải dựa vào ghế ngáp.
Trên mặt anh có một vết hằn màu hồng do áp lên bàn ngủ, nhưng tổng thể khuôn mặt vẫn cực trắng trẻo ưa nhìn. Là kiểu cún con năng động toả sáng như ánh mặt trời, ngoại hình ưa thích của các nữ sinh.
Ngôn Khâu yên lặng không tiếng động đẩy bàn tiếp cận mục tiêu, bình tĩnh xích tới gần chỗ ngồi của Tạ Vũ. Cuối cùng, chiếc bàn cũng tới đích thuận lợi, vững chắc dừng sát bên bàn của hắn.
Tiếng ồn vẫn vang lên liên tục, không ai phát hiện ra Ngôn Khâu và chiếc bàn kia đã xuất hiện ở nơi không nên đến - ngoại trừ Tạ Vũ. Nhìn anh trợn mắt há mồm, ngơ ngác nhìn Omega xinh đẹp nhất khối đang ngại ngùng dời bàn tới bên cạnh mình, không khỏi vui mừng, thẹn thùng đến hai má ửng hồng.
Trong phòng học loạn thành một nùi, âm thanh kéo đẩy bàn ken két vang lên khắp nơi, có người còn đang cầm cây lau nhà vụt nhau ầm ĩ.
Tạ Vũ lén lút nhìn Ngôn Khâu đang ngồi xuống bên cạnh, nhưng vẫn chậm chạp chưa bắt chuyện với mình. Anh cảm thấy lòng mình bồn chồn đến rộn rạo hết cả lên rồi, nín mãi nín mãi, sau đó lấy hết can đảm nửa đời người để bắt chuyện:
"Cậu định ngồi ở đây à?"
Phải biết rằng Tiểu Khâu tuy xinh đẹp, nhưng tính cách lại khá lạnh lùng, cậu vẫn luôn thờ ơ với mọi người.
Ngôn Khâu rũ mắt, nhàn nhạt "ừm" một tiếng, cúi đầu mở cặp lấy sách vở ra. Trong lòng vẫn đang suy nghĩ làm sao để giải thích được cho tên ngốc bên cạnh biết sự thật.
Bên kia, "tên ngốc" Tạ Vũ nhìn mái tóc hơi lộn xộn của Ngôn Khâu trước mặt, to gan lớn mật vươn tay ra, nhẹ nhàng xoa xoa cái đầu chó của cậu.
Mái tóc này đúng thật mềm mại.
Chưa đợi anh kịp cảm nhận xong, đã bị Ngôn Khâu tát một phát thẳng vào đầu.
"Cậu sờ cái gì đấy? Nhìn rõ xem ba cậu là ai." Ngôn Khâu thấp giọng mắng.
Ở nhà, Kỷ Tinh Lam mỗi ngày đều xoa đầu cậu thì thôi đi. Hiện tại tên Tạ Vũ này làm theo nữa, Ngôn Khâu không nhịn được. Đầu Omega dễ sờ như thế à!
Tạ Vũ chỉ nhìn chằm chằm vào gương mặt cậu vài giây, sau đó bỗng nhiên mở to mắt, đôi môi run run kịch liệt, khoé mắt đỏ bừng ầng ậc toàn là nước mắt, âm thanh khàn khàn nói:
"Cậu…."