Kỷ Tinh Lam nhìn vẻ mặt khó xử của cậu, suýt chút nữa là bước đi cùng tay cùng chân, trong lòng như chạm tới chỗ nào đó. Vì thế hắn trực tiếp vươn tay kéo Ngôn Khâu về phía mình ôm cậu ngồi lên đùi mình.
Ngôn Khâu sửng sốt, không quen giãy dụa vài lần nhưng sau khi nhận ra mình hoàn toàn không thể thoát khỏi cái ôm đó thì đành phó mặc cho hắn muốn làm gì thì làm. Cậu ngồi trên đùi Kỷ Tinh Lam, mặt không cảm xúc giống như một con cá mặn mất đi ước mơ.
Ngôn Khâu: lạnh nhạt… Thờ ơ….
Dù sao Kỷ Tinh Lam cũng chỉ là muốn cưng nựng đứa bé của hắn thôi, không thể nào là vì muốn chiếm tiện nghi của cậu đâu… Nhỉ? Haha…
Tuy rằng bây giờ chắc chắn cũng chẳng sờ ra được cái gì, nhưng vẻ mặt của Kỷ Tinh Lam lại nghiêm túc hiếm có. Lòng bàn tay mang theo nhiệt độ cách chiếc áo mỏng âu yếm phủ lên bụng nhỏ, nơi bị chạm vào có một loại ấm áp khó hiểu.
Ngôn Khâu thấy hơi khó xử, nhìn Kỷ Tinh Lam đang cúi đầu ở trước mặt mình, mái tóc vàng mềm mại hơi rối, đáy mắt như có thêm một tầng ánh sáng lấp lánh tình thương của cha.
Dù đứa bé không phải của bản thân cậu, nhưng nhìn Kỷ Tinh Lam quan tâm như vậy làm cậu hốt hoảng suýt chút nữa không còn nhớ ra mình là ai nữa. Bọn họ bây giờ cứ như đôi vợ chồng trẻ mong ngóng đứa con đầu tiên của cả hai vậy.
Nhìn Alpha trẻ tuổi trước mắt, Ngôn Khâu không biết mình bị thứ gì nhập vào, ấy vậy mà trong một khoảnh khắc nào đó cậu cảm nhận được cảm giác gia đình mà mình chưa từng có trước đây.
Ngôn Khâu mơ hồ nhìn Kỷ Tinh Lam, nhìn khuôn mặt hoàn hảo như một vị thần Hy Lạp, bỗng có một suy nghĩ đen tối:
Lớn lên đáng yêu như thế này, không đầu thai thành Omega đúng là đáng tiếc. Chẹp.
Nếu như Kỷ Tinh Lam muốn làm Omega của cậu, cầu xin cho hắn được sinh con cho mình vậy thì cậu cũng có thể cân nhắc đó.
Chỉ đáng tiếc hiện thực quá tàn khốc.
Dường như Kỷ Tinh Lam cực kỳ hứng thú với bụng của Ngôn Khâu, cứ xoa mãi không dừng. Ngôn Khâu có điểm không kiên nhẫn dời tầm mắt. Tầm nhìn cứ lang thang cho đến khi rơi vào bức chân dung trên mặt tường.
Ngày hôm qua cậu đã nhìn thấy bức chân dung này, nhưng chưa có thời gian để nghĩ về nó. Lúc này cậu nhìn khuôn mặt tràn ngập ý cười tươi sáng của mình trong bức tranh, trong lòng vô cớ hoảng hốt.
Hoa trong bình hoa trước bức tranh đã được thay bằng một bó cúc tươi, trắng muốt tinh khiết, tản ra mùi hương nhàn nhạt.
Trong đầu cậu bật ra một câu hỏi.
Kỷ Tinh Lam rốt cuộc nghĩ gì về cậu?
Ngôn Khâu bĩu môi, cố dằn xuống xúc động muốn đi chất vấn Kỷ Tinh Lam. Dời ánh mắt khỏi bức tranh, lại quay về nhìn người trước mặt.
Kỷ Tinh Lam rất đẹp trai, quá mức sáng chói nổi bật, Ngôn Khâu thừa nhận cậu ghen tị với hắn.
Làm một thiếu niên Alpha bất lương soái khí, từ trước đến nay Ngôn Khâu đều vô cùng tự tin.
Trên diễn đàn trường mỗi năm đều có một lần bình chọn, phải xác nhận tên thật mới được bỏ phiếu. Giáo hoa giáo thảo mỗi năm đều từ đây mà ra. Trong đó có một hạng mục "Alpha muốn được ngủ cùng nhất", chỉ có Omega đã xác nhận mới được bỏ phiếu, phản ánh cực kỳ chân thực ấn tượng sự yêu thích của Alpha với người khác phái.
Vị trí này từ khi lên cấp 2 Ngôn Khâu đã ngồi vững ngai vàng suốt bốn năm, phong cảnh vô hạn, đi trong trường mặt đều vênh lên tận trời. Thử hỏi, làm gì có ai không muốn trở thành tình yêu của đại ca trường, ở trên yên xe đạp ôm eo Ngôn Khâu hắn trải qua tuổi thanh xuân nồng nhiệt cơ chứ.
Nhưng hạnh phúc thường ngắn ngủi, Kỷ Tinh Lam xuất hiện, cướp đi tất cả hào quang nam chính của cậu.
Ngày đó, khi tài xế của Kỷ Tinh Lam mở cửa xe Maybach đỗ ở trước cổng trường quân đội cách vách, mọi người hoàn toàn hiểu ra: Nếu có thể ngồi trong xe Maybach của Kỷ Tinh Lam, làm gì còn ai thèm nhớ nhung yên xe đạp vừa cứng vừa nhỏ kia nữa.
So với Ngôn Khâu rặt một mặt không học vấn không nghề nghiệp lại ngỗ nghịch, hiển nhiên Kỷ Tinh Lam mới là nhân vật level nam thần chân chính.
Xuất thân hào môn thế gia hiển hách, đứng một chỗ như hạc giữa bầy gà, từ nhỏ đã được rèn giũa trong gia giáo nghiêm ngặt, ngoại ngữ, nhạc cụ, cưỡi ngựa các thứ đều thông thạo. Nếu đặt ở trường tiểu học, kiểu học sinh này chắc chắn sẽ bị bạn học xé rách sách vở.
Nhưng Kỷ Tinh Lam là một Alpha trưởng thành, không ai dám xé sách vở của hắn cả. Đương nhiên, ngoại trừ Ngôn Khâu, cậu có thể xé nhưng việc đó không cần thiết.
Không biết là ai đã cố ý thêm Kỷ Tinh Lam của trường bên cạnh vào cuộc bình chọn, vì thế tất cả Omega toàn trường đều đồng lòng quay lưng, sửa hết lại phiếu bầu, nhất trí lật đổ Ngôn Khâu độc tài thống trị bảng xếp hạng suốt bốn năm kia xuống. Kỷ Tinh Lam nghiễm nhiên soán ngôi Ngôn Khâu, trở thành "Alpha muốn được ngủ cùng nhất".
Đến tận nay, thế lực giáo bá học đường đã bị đánh bại bởi thế lực đồng tiền xấu xa. Thất bại thảm hại.
Cuộc bình chọn "Alpha muốn được ngủ cùng nhất" này là hoạt động ngầm không thể phóng tới mặt bàn, vì thế Kỷ Tinh Lam cũng không hề biết về nó. Cho nên chuyện làm Ngôn Khâu thẹn quá thành giận cũng không phải là nó.
Ngôn Khâu mới vừa ngã xuống khỏi ngai vàng giáo thảo, ngay sau đó cậu liền phát hiện: cậu thận trọng, chăm chỉ làm chó liếʍ cũng chưa cưa đổ được hoa khôi của trường, ấy vậy mà sau khi tên Kỷ Tinh Lam kia xuất hiện cô ấy cũng như bao nữ sinh khác điên cuồng hỏi thăm phương thức liên lạc của hắn!
Vì trèo tường đi sang học viện quân sự bên cạnh để xem Kỷ Tinh Lam chơi bóng, cô nàng không ngần ngại phóng sinh Khâu - bồ câu về với tự do.
Liếʍ mãi cuối cùng chỉ còn lại hai bàn tay trắng, cậu cũng chỉ đành giống như đám trai thẳng khác, đối diện với tình địch dùng giọng điệu tức giận và khinh bỉ mắng: Ngu ngốc.
Ngôn Khâu theo đuổi hoa khôi cũng chỉ cho vui, chẳng có chút gì là chân tình thực cảm trong đó cả. Nhưng sự xuất hiện của tình địch Kỷ Tinh Lam vẫn khiến cho cậu tổn thương lòng tự trọng sâu sắc.
Vì thế….
Vào một đêm mưa bão, Ngôn Khâu ở quán bar quá chén, nháo lên muốn đi tìm Kỷ Tinh Lam đánh nhau.
Chuyện ngày đó cậu vẫn còn nhớ được một chút, nhưng cố mãi cũng không thể nhớ ra được trong trận chiến khốc liệt đó có khúc nào có vấn đề. Khi cậu mãi cũng tỉnh táo lại, Ngôn Khâu thấy mình đang ở trên xe Kỷ Tinh Lam, bị hắn ấn lên ghế bắt nạt đến rơi nước mắt.
Ngôn Khâu biết là mình thua thiệt rồi, vừa tức vừa ngại chỉ đành nhảy khỏi xe bỏ chạy trối chết. Cũng may Kỷ Tinh Lam xuống tay có chừng mực, toàn thân cậu cũng không bị thương chỗ nào hết, chỉ có môi là bị rách.
…..Cho nên là vì sao môi lại bị rách? Ngôn Khâu cũng không quá để tâm.
Khoảng thời gian sau đó, Ngôn Khâu thấy Kỷ Tinh Lam như chuột thấy mèo, lỡ gặp phải thì vô cùng ngoan ngoãn đi đường vòng cách càng xa càng tốt. Ngược lại không biết Kỷ Tinh Lam bị cái gì, thậm chí cứ ba ngày hai bận tới quấy rầy cậu.
Ngôn Khâu không rõ ràng lắm việc Kỷ Tinh Lam nghĩ gì về mình nhưng mình ba lần bốn lượt kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, còn tìm hắn đánh nhau xong còn bị thua… Đoán chừng Kỷ Tinh Lam phải ghét mình lắm mới đúng.
Ngôn Khâu thu hồi suy nghĩ, nhìn Kỷ thiếu gia cao quý vẫn đang dính trên người mình, thở dài.
Sau một ngày thư giãn, Ngôn Khâu đã dần tiếp nhận hiện thực, tâm thái còn bình tĩnh nhanh hơn những gì cậu tưởng tượng.
Sự việc đã tới nước này, tuy rằng đứa bé này không hề liên quan gì đến cậu, nhưng bây giờ cậu tiếp nhận thân thể này, đã ở trong bụng cậu thì cậu nhất định phải gánh lấy phần trách nhiệm này.
Về tình về lý, cậu đều không thể buông tay mặc kệ.
Hiện tại, lựa chọn tốt nhất là tạm thời ở lại, chờ sinh đứa bé ra rồi giao cho Kỷ Tinh Lam nuôi nấng sau đó rời đi, cũng coi như cho nguyên chủ một phần công đạo.
Chẳng qua Ngôn Khâu vẫn như cũ chưa sẵn sàng để bắt đầu trở thành một người cha, quá trình nhất định sẽ rất khó khăn.
Ngôn Khâu nhìn thiếu niên tóc vàng vẫn đang vần vò bụng cậu, vẻ mặt có phần phức tạp:
"Cậu dày vò nó đủ chưa?"
Ngôn Khâu hơi bực bội túm tay Kỷ Tinh Lam ném ra, vươn tay đẩy Kỷ Tinh Lam để đứng lên. Chỉ là đẩy hoài cũng chưa nhúc nhích. Kỷ Tinh Lam đặt tay lên hai vai cậu, cúi đầu gửi một nụ hôn lên trán cậu.
Đôi môi mềm mại ấm áp, hơi thở Alpha bao trùm lấy cậu mạnh mẽ áp chế sự bồn chồn trong lòng Ngôn Khâu.
Lại nữa…
Hai má Ngôn Khâu lập tức nóng bừng, cuống quýt đẩy Kỷ Tinh Lam ra rồi trốn sang góc xa nhất phía bên kia sô pha: "Tôi đã nói cậu đừng cứ tùy tiện là hôn tôi rồi mà!"
Ngôn Khâu cảnh giác trừng Kỷ Tinh Lam đến bén lửa, Kỷ Tinh Lam cũng không lại gần nữa. Hắn dựa lưng vào ghế, duỗi thẳng đôi chân dài, im lặng không nói chuyện.
Cậu chột dạ nuốt nước miếng, bây giờ cứ nhìn thấy ánh mắt đắm đuối của Kỷ Tinh Lam là cậu lại thấy sợ hãi.
Kỷ Tinh Lam nhìn cậu với đầy sự dịu dàng chưa từng thấy trước đây, nó chứa đựng mong cầu sở hữu và tràn ngập ý muốn bảo hộ. Đây là thái đổ điển hình của Alpha đối với việc bảo vệ Omega của mình.
Bị một Alpha cùng giới dùng loại ánh mắt này nhìn chăm chú làm cậu thấy không quen, đau khổ vò rối tóc.
Bên kia, Kỷ Tinh Lam thấy thái độ của Ngôn Khâu đã có phần hoà hoãn, không còn bộ dáng xù lông kinh ngạc hét lên như ban đầu liền biết cậu đã bắt đầu thoả hiệp rồi.
Đứa nhỏ này từ trước đến giờ luôn mạnh miệng mềm lòng, nếu bắt hắn phải cứng rắn hay ép buộc đứa nhỏ, có lẽ Kỷ Tinh Lam cũng không nỡ.
"Khoảng thời gian khi mang thai phải nhớ chú ý cẩn thận, không được liều lĩnh như ngày thường, càng tuyệt đối không được trèo tường đánh nhau. Để tôi nói cho cậu một vài điều cần để ý…
Kỷ Tinh Lam thuận tay mở cuốn 《sổ tay vệ sinh và sinh lý Omega 》mà mình mới mua ra, giảng cho Ngôn Khâu về cơ thể và quá trình mang thai của cậu.
Ngôn Khâu rất khó hiểu.
Chẳng lẽ nguyên chủ cũng là người sẽ trèo tường đánh nhau? Nhìn đâu có giống đâu. Hình như trèo tường đánh nhau thuộc bổn phận công tác của cậu mới phải…
Nhưng xét đến việc Ngôn Khâu gần như chẳng có chút kiến thức gì về sinh lý của Omega, yêu cầu sử dụng những đồ vật mới còn khá nhiều, vậy nên Ngôn Khâu vẫn ngồi chăm chú lắng nghe Kỷ Tinh Lam nói.
"Trong giai đoạn đầu mang thai thì pheromone sẽ không ổn định, thường xuyên phóng ra không kiểm soát được và kèm theo các triệu chứng của kỳ phát nhiệt. Nhưng thời gian mang thai không được sử dụng thuốc ức chế, lúc này cần có sự trợ giúp của Alpha…
Khi Kỷ Tinh Lam giảng đến phần mang thai và kỳ phát nhiệt, hai má Ngôn Khâu đỏ ửng, cổ họng khô khốc kìm không nổi ho khan.
Ngôn Khâu có thể cảm nhận được mặt mình đang nóng bừng lên, thầm chửi mắng trong lòng. Tại sao Omega lại dễ bị đỏ mặt dễ dàng như thế hả!!!
Kỷ Tinh Lam trông thấy gò má ửng hồng của cậu thì khẽ cười.
"Sợ cậu đến kỳ phát nhiệt không chịu được mà dùng lộn, tôi đã ném hết thuốc ức chế đi rồi. Nếu cậu cần gì thì cứ nói cho tôi."
Hay cho câu "cậu cần gì", mặt cậu nóng muốn chín luôn rồi đây này.
Ngôn Khâu dùng chút quật cường cuối cùng hung hăng nói: "Không cần."
Nhìn mặt cậu đã đỏ bừng rồi mà vẫn còn ráng cãi bướng, Kỷ Tinh Lam chỉ thấy buồn cười.
Bị hắn chọc cười đến phát bực, Ngôn Khâu căm giận đứng dậy, bỏ Kỷ Tinh Lam lại rồi chạy biến vào phòng tắm để rửa mặt hạ nhiệt.
Trong nhà tắm.
Ngôn Khâu đối diện với gương điên xuồng vốc nước tạt lên mặt mình, hạ nhiệt hạ nhiệt.
Thật ra cậu không có nhiều dao động lắm, chỉ là Omega này da mặt mỏng quá, xíu xiu thôi cũng đã đỏ bừng lên rồi. Lúc Kỷ Tinh Lam trêu chọc, cậu ngại ngùng một chút thôi mà cơ thể này theo phản ứng sinh lý liền đỏ.
Tên Kỷ Tinh Lam kia còn tưởng cậu thẹn thùng, ác ý cười cợt cậu nữa. Điều này làm cho Ngôn Khâu rất tức giận.
Chờ khi Ngôn Khâu lau mặt xong đi ra, khi quay trở về thư phòng thì Kỷ Tinh Lam cũng đã lật xong cuốn sách kia.
Nhìn thấy Ngôn Khâu trở lại, khoé miệng Kỷ Tinh Lam cong lên một vòng đầy hài lòng, hắn lật đến một trang nào đó trong sách hướng dẫn, giơ lên còn cố ý lắc phe phẩy trước mặt cậu.
Ngôn Khâu nhìn kĩ hơn, đoạn chữ được in đậm nổi bật trên trang giấy ghi:
—- Omega sẽ vô thức phóng ra pheromone khi được ở gần Alpha mà mình yêu thích, biểu hiện rõ nhất là hơi thở dồn dập và gương mặt ửng hồng, đây là dấu hiệu của sự tán tỉnh….
Mặt đỏ thở gấp… Còn không phải là phản ứng vừa rồi của cậu à….
Nhìn thiếu niên tóc vàng cười không có ý tốt đẹp nào kia, Ngôn Khâu nghiến răng dựt cuốn sách rồi đập lên mặt hắn.
"Đi sang một bên." Ngôn Khâu đá bắp chân Kỷ Tinh Lam một cái không đau không ngứa, sau đó đặt mông xuống ghế, Kỷ Tinh Lam ngoan ngoãn xích sang một bên.
"... Vì đã chấp nhận sự tồn tại của đứa bé, nên tôi cũng không làm gì khác được. Tôi có thể sinh nó ra."
Ngôn Khâu rũ mắt, vệt ửng hồng đã biến mất, chỉ còn hơi ẩm ướt trên lông mi và tóc mái.
"Nhưng tôi có một điều kiện."
"Là gì?"
Sự thỏa hiệp của Ngôn Khâu nằm trong dự kiến của Kỷ Tinh Lam, hắn vừa lòng lộ ra chút ý cười. Nhưng sau khi nghe tiếp câu nói kia, Kỷ Tinh Lam lập tức không thể cười được nữa.
"Chờ sinh đứa bé xong, chúng ta phải hủy bỏ hôn ước."
Nụ cười trên mặt Kỷ Tinh Lam đã hoàn toàn biến mất, hắn hơi suy tư, giả bộ áy náy xin lỗi: "Chỉ sợ không được. Thời gian mang thai ít nhất phải mất đến 8 tháng nữa, nhưng tháng sau chúng ta đã phải tổ chức hôn lễ rồi… Nếu cậu cứ kéo dài thời gian đó ra, phía mẹ tôi sẽ không ứng phó nổi đâu."
Ngôn Khâu im lặng, như thể lấy hết quyết tâm tàn nhẫn nói: "Vậy… Chúng ta sẽ kết hôn trước, sang năm lại ly hôn. Tới lúc đó tôi sẽ tự mình giải thích với mẹ cậu."
Năm nay kết hôn qua năm ly dị, Ngôn Khâu phảng phất coi kết hôn như một trò đùa, Kỷ Tinh Lam bất ngờ kinh ngạc vì sự tùy tiện của cậu.
"Dù thế nào cũng phải ly hôn sao? Kết hôn cùng tôi khiến cậu thấy thiệt thòi à?" Kỷ Tinh Lam nhíu mày, Ngôn Khâu không phát hiện hắn đang dần tiến lại gần cậu.
"Nói thật với cậu, tôi vẫn chưa từng có ý định kết hôn, càng chưa từng nghĩ đến việc cùng cậu." Ngôn Khâu cố tình nhấn mạnh nửa câu sau: "Còn đứa bé này, chẳng qua cũng là ngoài ý muốn. Chuyện này cả hai chúng ta đều có trách nhiệm, tính ra trách nhiệm của cậu còn nhiều hơn một chút nữa."
Kỷ Tinh Lam gật đầu, giống như là tán thành câu nói "trách nhiệm của hắn nhiều hơn".
Thấy hắn đồng ý, Ngôn Khâu hắng giọng tiếp tục: "Tuy rằng tôi cũng muốn giải quyết ổn thoả chuyện này, nhưng giải pháp chắc chắn, khẳng định, tuyệt đối không phải là tùy tiện tìm một ai đó, rồi kết hôn cùng người mà tôi không muốn."
Kỷ Tinh Lam nghe xong ấy vậy mà còn khẽ cười, hắn nhìn về phía Ngôn Khâu: "Tôi là kiểu mà cậu có thể tùy tiện tìm thấy được à?"
Cậu không khỏi bĩu môi khi nghe hắn khoe khoang. Đi tìm Alpha còn không được coi là tùy tiện sao đại ca.
klt có lẽ đã bị biểu cảm của Ngôn Khâu kí©ɧ ŧɧí©ɧ, ánh mắt tối lại, chờ đến khi Ngôn Khâu phản ứng lại thì hắn đã lại gần sát cậu, dồn người vào góc sô pha. Đầu ngón tay Alpha trẻ tuổi mang theo sức mạnh khống chế luồn vào mái tóc người đối diện, buộc cậu phải quay đầu lại nhìn mình.
"Lạt mềm buộc chặt làm không tồi."
Ngôn Khâu sững sờ nhìn đôi môi hồng nhuận dễ khiến người ta say đắm kia. Miệng đẹp như vậy mà lời nói ra thì cmn không phải tiếng người.
"Bảo bối, đừng giả vờ. Tôi biết cậu đang giận hờn." Thiếu niên tóc vàng chân thành nắm lấy bàn tay cậu: "Nếu cậu oán trách vì mấy ngày trước tôi thờ ơ bỏ rơi cậu, là lỗi của tôi, tôi sai rồi. Đêm nay tôi sẽ yêu thương cậu thật nhiều luôn, thế nào?"