Sau khi Kỷ Tinh Lam rời khỏi, Ngôn Khâu quay trở lại phòng ngủ, chuyện thứ nhất cậu làm là đá bay đôi dép tai thỏ màu hường phấn, sau đó tiện chân đá bay hết đống gấu bông trên giường sang một bên.
Đêm qua, thiết bị đầu cuối được cắm sạc cả đêm, sau khi Ngôn Khâu rút phích cắm thì cực kì thuần thục mở app mua sắm.
Cậu cần phải mua dép lê trong nhà và đồ lót mới nữa, nhưng diện mạo hiện tại làm cậu ngượng ngùng không dám vào cửa hàng để mua trực tiếp, vì vậy đành phải ngoi lên mạng lượn một vòng xem trước.
Vừa mở giao diện tìm kiếm, mấy cái lịch sử tìm kiếm ngay lập tức hiện ra lọt vào tầm mắt của Ngôn Khâu, thu hút toàn bộ sự chú ý của cậu.
Ngôn Khâu cẩn thận lướt từ trên xuống dưới, khϊếp sợ choáng ngợp toàn bộ tâm trí cậu.
Phấn nền, nước hoa, kem dưỡng da, mặt nạ và…. Còng tay và que thử thai…. CMN!?!
Ngôn Khâu tự làm mình sặc nước bọt, thiếu chút nữa gục ngã.
Cái quái gì thế này.
Đối với loại sở thích này của nguyên chủ, Ngôn Khâu trong lúc nhất thời không biết nên khóc hay cười. Cười nhạo nguyên chủ ngu ngốc, khóc thương số phận của mình.
Khϊếp sợ thì khϊếp sợ, đồ cần mua thì vẫn phải mua.
Ngôn Khâu căng da đầu chọn vài món quần áo bỏ vào giỏ hàng, vào giây phút chuẩn bị đặt đơn, cậu bỗng phát hiện tên nguyên chủ sở hữu vẻ ngoài đào hoa quyến rũ này thực tế chỉ là kẻ nghèo hèn xài thẻ tín dụng bị bội chi.
Toàn bộ tiền tiêu vặt được Kỷ Tinh Lam cho đều ném hết vào đống mỹ phẩm chăm sóc da, số dư trong alipay còn đúng 1,6 tệ. Ha, chừng đấy mua một cái tã giấy còn chẳng đủ chứ đừng nói đến mua qυầи ɭóŧ.
Ngôn Khâu nghẹn họng không nói lên lời, thoạt nhìn thì có vẻ cậu còn phải thay nguyên chủ trả hết đống nợ nữa….
….
Cả buổi sáng Ngôn Khâu yếu ớt nằm phơi mình trên giường như con cá khô không còn sự sống.
Nơi đã từng để chất đống gấu bông bây giờ đã được thay thế bằng những gói to nhỏ nhỏ đồ ăn vặt khác nhau. Toàn bộ sủng vật gấu bông đều bị Ngôn Khâu lạnh lùng nhét hết vào tủ quần áo, biếm vào lãnh cung.
Thậm chí cậu còn tìm thấy chiếc còng tay trong lịch sử mua sắm khi mở ngăn tủ.
Nghĩ đến việc mình đã từng cùng Kỷ Tinh Lam chơi qua cái này, có khả năng sẽ lại sắp cùng Kỷ Tinh Lam chơi cái này, da đầu cậu tê rần, bắp chân mềm nhũn.
Nhìn đống đồ ăn vặt được chất trên giường, Ngôn Khâu đành mượn thực tiêu sầu, nhàm chán ăn những viên kẹo chocolate thuần thủ công có giá 100 tệ một viên.
Trước đây vì lý do giảm béo nên Tiểu Khâu không dám ăn đồ ăn vặt, nhưng Kỷ phu nhân cảm thấy cậu vẫn chỉ là đứa nhỏ, tuổi có bao lớn đâu nên luôn thích mang đồ ăn vặt đến dỗ cậu.
Nếu Tiểu Khâu đã không ăn, vậy thì cậu đành hy sinh chấp nhận tất cả, bi tráng "ăn tất cả những gì bản thân muốn ăn".
Ngôn Khâu ném viên chocolate cuối cùng chứa ngập tràn axit béo bão hoà và cholesterol vào miệng - một viên nhỏ như vậy mà những 200 calorie, nhưng cậu không quan tâm.
Cậu bị con rùa đầu vàng kia làm tới mang thai đó. Không muốn sống nữa, huhu, cậu đành béo chết thôi.
….
Tới gần trưa, bác sĩ riêng mà Kỷ Tinh Lam đề cập đã đến.
Đối phương là một beta tướng mạo đoan chính, mặc chiếc áo blouse trắng không nhiễm một hạt bụi, đeo chiếc kính gọng kim loại màu bạc, cả người toát ra vẻ văn nhã tinh anh. Trợ lý nhỏ đứng phía sau anh, sau khi nhanh nhẹn mang hộp dụng cụ vào trong phòng thì vô cùng tự giác đi ra ngoài cửa chờ.
Khi bác sĩ nhìn thấy Ngôn Khâu thì tỏ vẻ đã khá quen thuộc với cậu, trên mặt tràn đầy ý cười tự nhiên chào hỏi với Ngôn Khâu.
Tuy rằng Ngôn Khâu chẳng nhận ra người đó là ai, nhưng từ cách ăn mặc liếc mắt một cái là cậu đoán được. Hây, nhập diễn.
Ngôn Khâu không ngờ anh ta sẽ đến sớm như vậy, bây giờ trên người cậu vẫn còn mặc chiếc áo tắm dài mà cậu khoác từ tối qua. Cậu tùy tiện thu dọn đống đồ ăn vặt gọn sang một bên, xỏ dép lê loẹt xoẹt đi tới ghế sô pha ngồi xuống.
Nhìn thấy đồ ăn vặt chất đống trên giường, bác sĩ lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng cũng không nói gì. Thuần thục lấy ống nghe từ trong hộp dụng cụ trước kiểm tra tim phổi cho cậu.
Anh nghe nói cậu ấy bị ngã từ trên lầu xuống rồi còn bị ngất một thời gian.
Từ lầu hai ngã xuống, nói cao không cao, nhưng thấp cũng không thấp. Tuy rằng khó để lấy mạng người, may mắn thì bình an vô sự, còn xui xẻo thì rất có thể gãy xương hoặc nặng hơn là liệt.
Nhưng cậu Ngôn Khâu này rõ ràng là được nữ thần may mắn che chở, ngày hôm qua mới ngã như thế nay đã tung tăng chạy nhảy như chim nhỏ.
"Tôi nghe Kỷ thiếu gia nói cậu thân thể của cậu không thoải mái." Bác sĩ đẩy gọng kính.
"Ừm." Ngôn Khâu đảo mắt, thận trọng thăm dò hỏi: "Lúc sáng nay khi tỉnh dậy tôi có bị nôn vài lần, là do mang thai sao?"
Bác sĩ dừng một chút, ánh mắt sau tròng kính cẩn thận đánh giá Omega xinh đẹp trước mặt. Từ thân hình gầy gò tới sự trầm tĩnh sâu thẳm trong mắt, anh thoáng nhận thấy cảm giác tinh phong huyết vũ, yêu hận tình thù chỉ thuộc về hào môn thế gia!
Mặc dù bác sĩ không đành lòng khi đối mặt với gương mặt đầy ủy khuất của Omega, nhưng được Kỷ thiếu gia phân phó, anh cũng chỉ là người làm công ăn lương bị khuất phục trước tư bản mà thôi.
Bác sĩ châm chước một chút: "Trước mắt xem ra không có chuyện gì đáng lo, nếu cậu không yên tâm thì có thể đến bệnh viện kiểm tra, trước quan sát một thời gian xem sao. Nhưng tôi vẫn kiến nghị cậu tạm thời không nên dùng các loại thuốc dưỡng thai."
"Đúng rồi, trong thời kì mang thai vẫn còn một ít việc cần lưu ý, cậu nhất định phải nhớ tuân thủ. Sau khi mang thai không được tùy tiện uống thuốc lung tung, cho dù là thuốc cảm mạo cũng nên hỏi ý kiến bác sĩ trước. Có rất nhiều thuốc trong thời gian này không thể dùng, hơn nữa phải chú ý không được uống thuốc ức chế." Bác sĩ viết nhanh làm một danh sách. "Còn có một vấn đề nhỏ, ở giai đoạn đầu thai kỳ sẽ xuất hiện tình huống tin tức tố không ổn định, khả năng cao sẽ thường xuyên tới kỳ phát nhiệt, cậu cần Alpha của mình ở bên cạnh dùng pheromone an ủi, hỗ trợ cậu vượt qua kỳ phát nhiệt…"
Không thể sử dụng thuốc ức chế…
Để Alpha của mình giúp vượt qua kỳ phát nhiệt…
Cái này mà là vấn đề nhỏ gì chứ??? Ngôn Khâu cuồng loạn suy nghĩ.
Cậu có chút uể oải.
Bất kể lý do là gì, Kỷ Tinh Lam có thích cậu hay không, tóm lại bây giờ trong bụng cậu có em bé - một nửa công sức của hắn. Việc đã tới nước này, đi tới đâu hay tới đó vậy.
…
Sau khi tiễn bác sĩ tư nhân đi, Ngôn Khâu cứ như người mất hồn ngồi thẫn thờ, thậm chí cậu còn bị nôn thêm hai lần nữa. Ăn trưa xong, Kỷ Tinh Lam gọi cho điện cho cậu, dặn dò cậu nhớ uống thuốc.
Ngôn Khâu cơm nước xong lại phơi mình trên giường, quản gia pha cho cậu ly trà nóng nước đường đỏ cẩn thận bưng lên phòng. Đến chạng vạng, cuối cùng cậu cũng cảm thấy khá hơn.
Cảm giác mang thai quả thực quá gian nan, tưởng tượng đến việc phải vật vã như vậy thêm vài tháng nữa, Ngôn Khâu không nhịn được nhíu mày.
Màn đêm dần buông xuống, đèn đường bên ngoài sáng rực cả một vùng, chợt có tia sáng loé qua cửa sổ, Ngôn Khâu nghe thấy tiếng ô tô.
Cậu đứng bên cửa sổ ngó xuống, vừa vặn nhìn thấy chiếc Maybach 88888 dừng lại ở dưới lầu, Kỷ Tinh Lam từ ghế phụ bước xuống.
Bây giờ đã sang thu, trong nhà và bên ngoài hoàn toàn chia tách thành hai thế giới.
Kỷ Tinh Lam mang theo một thân đầy khí lạnh vào nhà, cởϊ áσ khoác treo lên giá áo, xắn tay áo lên, gỡ hai cúc áo trên cùng. Cứ như vậy đem lại vẻ thoải mái khi được về nhà.
Khi Kỷ Tinh Lam đang chuẩn bị lên lầu thì nghe thấy tiếng bước chân vội vã "bịch bịch" vang từ trên lầu xuống.
Ngước đầu lên thì nhìn thấy Ngôn Khâu đang chạy xuống, Ngôn Khâu cũng đã nhìn thấy hắn vì thế liền giảm tốc độ, chậm chậm bước chân trần xuống dưới.
"Dép của cậu đâu?"
Thời tiết đã lạnh hơn, chân trần bước trên sàn cẩm thạch chắc hẳn sẽ bị lạnh buốt. Thấy Ngôn Khâu vẫn không để ý bước đi lắt chắt như gà, Kỷ Tinh Lam đi tới xách Khâu - gà con thả lên sô pha.
Ngôn Khâu đau xót rớt hai giọt nước mắt thầm lặng, bây giờ cậu với Kỷ Tinh Lam không còn chung đẳng cấp nữa rồi.
Kỷ Tinh Lam không biết cậu đang nghĩ gì, còn tưởng rằng cậu nhịn không nổi mong ngóng nên sốt ruột chạy xuống gặp hắn bèn cười với cậu:
"Sao thế, một ngày không nhìn thấy đã vội tới tìm tôi à?"
Kỷ Tinh Lam không khỏi đánh giá vị hôn thê trước mặt, Ngôn Khâu nay không trang điểm cũng không nước hoa vừa sặc vừa nồng, toàn thân toát ra vẻ thoải mái sạch sẽ tươi mát của thiếu niên. Đến đôi mắt cũng thuần khiết sáng ngời, môi hồng hào tự nhiên.
Trước kia sao chưa từng chú ý thấy cậu ta có ngoại hình như vậy nhỉ.
Đối mặt với ánh nhìn nóng rực của người kia, Ngôn Khâu khoanh tay hít sâu một hơi lấy can đảm: "Chúng ta nói chuyện đi."
…
Trong thư phòng, ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn trên đỉnh đầu nhẹ nhàng chiếu lên khuôn mặt non nớt của cậu, Kỷ Tinh Lam tùy ý đút một tay vào túi quần đứng trước mặt Ngôn Khâu, thân cao chân dài, một tay thưởng thức chiếc bật lửa.
Ngôn Khâu đánh giá người trước mặt.
Bất kể là dáng người, ngoại hình hay gia thế, không hề nghi ngờ Kỷ Tinh Lam sẽ là Alpha đứng đầu trên đỉnh kim tự tháp. Là người trong mộng của tất cả các cô gái trẻ, còn bị nhóm O bầu chọn là người mà họ chỉ muốn được ngủ cùng.
Giang hồ đồn đãi, hắn 18cm….
Nếu Ngôn Khâu thật là một Omega thì hơn phân nửa cũng sẽ không thể kháng cự một Alpha như Kỷ Tinh Lam. Nhưng đáng tiếc, cậu - thẳng nam sắt thép, không có hứng thưởng thức đồng loại.
"Chuyện này cậu định làm sao đây?" Ngôn Khâu không nhịn được lên tiếng. Dừng một chút lại bổ sung thêm, "đứa trẻ."
Kỷ Tinh Lam ở phía đối diện ngồi xuống chiếc ghế sô pha lớn, không cần suy nghĩ mà trả lời: "Chúng ta kết hôn, sau đó sinh đứa bé ra."
Ngôn Khâu cúi đầu không hé răng, Kỷ Tinh Lam nhìn cậu thật sâu trong chốc lát, hạ giọng nói: "Không thể sao?"
Sau một hồi im lặng, Ngôn Khâu bối rối không biết nên trả lời câu hỏi này như thế nào. Mặc kệ có muốn cưới Kỷ Tinh Lam hay không thì cậu cũng chỉ là một Alpha mới mười chín tuổi, hiện tại bỗng nhiên có chồng có con, nói thật là cậu không có can đảm để tiếp nhận hiện thực, trong tiềm thức ẩn ẩn nỗi sợ hãi không tên.
Ngôn Khâu theo bản năng muốn trốn tránh, vì thế gian nan đặt ra một câu hỏi:
"Tôi không muốn sinh đứa bé này…. Có thể… Phá bỏ nó không?"
Trên thực tế, cậu cũng rất do dự, cứ như thế mà bóp chết một sinh mệnh là không tốt, quá tàn nhẫn. Nhưng cậu thật sự rất sợ…
Bản thân cậu cùng Kỷ Tinh Lam cũng không tính là quen thuộc nhau, chỉ vì tình huống từ trên trời rơi xuống này mà bắt cậu phải trói buộc bên người hắn, Ngôn Khâu không có đủ tự tin rằng cậu sẽ làm được.
Kỷ Tinh Lam cũng sửng sốt trong giây lát, trong mắt lộ ra chút thất vọng. Nhưng những gì hắn nói sau đó đã hoàn toàn bóp chết ý tưởng thoáng qua của Ngôn Khâu.
"Tiểu Khâu, tôi không ép cậu. Chỉ là cơ thể cậu quá yếu ớt, lại dị ứng với nhiều loại thuốc, nếu phá thai thì khó tránh khỏi nguy hiểm. Là chồng tương lai của cậu, tôi tuyệt đối không thể để cậu mạo hiểm như vậy được."
Ngôn Khâu trợn trắng mắt… Cậu là chồng của ai????
Nhưng nghe xong Kỷ Tinh Lam nói, kỳ thật Ngôn Khâu đã dao động.
Vất vả khó khăn lắm mới nhặt lại được một cái mạng, dù thế nào thì cũng phải thật trân quý cơ hội hiếm có này. Mặc dù Ngôn Khâu cảm thấy trở thành Omega không dễ chịu lắm, nhưng vẫn tốt hơn là game over.
Nhưng từ tận đáy lòng Ngôn Khâu vẫn không thể tiếp thu được việc phải kết hôn với Kỷ Tinh Lam, không phải do Kỷ Tinh Lam không tốt, chỉ là dù hắn có tốt tới đâu thì đó cũng không phải định hướng mà Ngôn Khâu hướng tới.
Ngôn Khâu tính toán trong lòng, muốn tìm cho mình một đường lui tốt hơn. Dù nhất định phải sinh đứa bé này ra, cậu cũng không thể làm Omega của Kỷ Tinh Lam, cùng hắn sống cả đời.
Kỷ Tinh Lam không tiếp tục đào sâu vấn đề này nữa, nghiêm túc hướng về Ngôn Khâu nói: "Để tôi sờ một chút."
Ngôn Khâu cảnh giác nhìn hắn chằm chằm, sau đó lập tức hiểu rõ ý của hắn. Lời từ chối vừa đến bên môi thì nghe thấy Kỷ Tinh Lam nói: "Con của tôi, tôi không thể sờ sao?"
Nghe hắn nói như vậy, hình như cũng khá có lý, hắn dựa vào cái gì mà không thể sờ con của mình?
Ngôn Khâu nghĩ nghĩ, rốt cuộc vẫn một bộ không tình nguyện, miễn cưỡng bước về phía trước hai bước, đứng trước mặt Kỷ Tinh Lam thiếu kiên nhẫn nói:
"Chỉ được sờ một chút thôi, nhanh lên."