Nghe được câu nói của Kỷ phu nhân, Ngôn Khâu như người máy hết pin, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, miệng mấp máy nửa ngày cũng không nói được chữ nào.
Cậu cứ tưởng rằng làm vị hôn thê của Kỷ Tinh Lam cũng đã đủ thảm rồi, giờ chức vị còn được cưỡng chế thăng cấp?
Kỷ phu nhân nhìn cậu đứng ngồi không yên, còn tưởng Ngôn Khâu đang phấn khích, nắm lấy tay cười nói:" Tiểu Khâu, con biết ta thương con nhất. Nhà chúng ta cũng sẽ đối xử thật tốt với con. Ừm, còn phải chuẩn bị cho hai đứa một hôn lễ thật long trọng nữa… "
Ngôn Khâu liếc liếc mắt nhìn Kỷ Tinh Lam đang đứng kế bên, nhưng người này lại không có chút phản ứng nào.
Ngôn Khâu chỉ có thể cắn răng do dự nói:"Cái này… Có lẽ không thích hợp lắm… "
"Có gì mà không thích hợp? Nhà chúng ta không thiếu tiền, chỉ thiếu một người con dâu mà thôi. " Kỷ phu nhân tưởng rằng cậu có đức tính tiết kiệm không thích xa hoa lãng phí nên nắm chặt tay, nói một hồi toả đầy khí thế hào môn.
"..." Ngôn Khâu dùng ánh mắt cầu xin hướng về phía Kỷ Tinh Lam nhờ giúp đỡ, nào ngờ Kỷ Tinh Lam ngoảnh mặt làm ngơ, thẳng lưng không nhúc nhích như một bức tượng điêu khắc lạnh lùng, đến cả cái liếc mắt cũng không thèm chia cho cậu.
Ngôn Khâu nhìn vẻ mặt rạng rỡ của Kỷ phu nhân, không nhẫn tâm làm hỏng tâm trạng của bà, nhưng rõ ràng việc ngăn cản cuộc hôn nhân này vẫn là điều quan trọng nhất hiện tại, cậu căng da đầu mở miệng:"Con không… "
Ngôn Khâu đang muốn nói lời từ chối, nhưng đột nhiên nín bặt. Cậu cảm giác sau lưng chảy đầy mồ hôi lạnh, chân tay nhũn ra vô lực, Ngôn Khâu phẫn nộ quay sang trừng mắt nhìn Kỳ Tinh Lam, tên khốn này mặt thì nhìn như không có ý kiến gì, thái độ không quan tâm ấy vậy mà dám dùng pheromone để áp chế cậu!
Đồ con rùa họ Kỷ này dám chơi bẩn sau lưng cậu??
Ngôn Khâu bị áp muốn hộc máu, anh biết Kỷ Tinh Lam làm thế để cảnh cáo cậu đừng hòng lợi dụng cơ hội để nói lung tung.
Ngôn Khâu tức đến máu dồn lên não, chờ cho cỗ uy hϊếp mạnh mẽ kia từ từ tan biến, vô cùng thức thời ngậm miệng vui vẻ nở nụ cười vô tri nhìn Kỷ phu nhân hào hứng lên kế hoạch cho đám cưới. Thậm chí đã tính luôn cả việc sau này con cái của hai người họ sinh ra sẽ học ở trường nào.
"Ta sẽ tìm lại bộ lễ phục chúng ta đã mặc năm đó, kích thước chắc có chút sai lệch. Nhưng không sao, ta sẽ tìm người sửa lại để cho Tiểu Khâu mặc. Chờ đến khi con của hai đứa muốn kết hôn, vẫn có thể mặc… "
Bà ấy không giống phụ nữ đã gần 50 tuổi chút nào cả, tư duy vô cùng thoát tục…
Kỷ Tinh Lam vẫn bất động thanh sắc, không hề có ý định phản đối.
Thật ra Kỷ phu nhân đã nhiều lần ngỏ ý bàn bạc về chuyện kết hôn với Kỷ Tinh Lam, xong lần nào cũng đều đi vào ngõ cụt. Kỷ Tinh Lam chưa bao giờ quan tâm đến Tiểu Khâu, mỗi lần đều trốn tránh hoặc tìm tìm lý do để thoái thác. Thậm chí đôi lần còn lười bịa lý do, trực tiếp trưng ra vẻ mặt khó chịu, thiếu điều viết rõ hai chữ không muốn lên mặt.
Kỷ phu nhân cũng không phải là người không thông tình đạt lý, Kỷ Tinh Lam thích Ngôn Khâu hay không mới là điều quan trọng nhất. Bà cũng chỉ hy vọng rằng có một Omega đáng yêu nào đó xuất hiện, có thể mang Tinh Lam thoát ra khỏi đau khổ dày vò. Bà vẫn luôn để ý, lo lắng cho trạng thái tinh thần không ổn định của Tinh Lam, nhưng ngoại trừ dặn dò quản gia để ý hắn nhiều hơn thì bà cũng không có biện pháp gì cả.
Biết từ chỗ mình không thể thay đổi cục diện được, vì vậy hiện tại chỉ đành gửi gắm niềm tin và hy vọng vào Kỷ Tinh Lam, mặc dù hắn không tỏ thái độ gì cả nhưng Ngôn Khâu biết hắn không thích mình, đại khái sẽ không muốn cùng mình kết hôn đâu nhỉ.
Chờ Kỷ phu nhân nói mệt mỏi, đang uống nước nghỉ ngơi lấy lại sức, Ngôn Khâu cuối cùng cũng tìm được cơ hội, viện cớ rằng mình buồn ngủ muốn nghỉ ngơi.
Kỷ phu nhân nghe vậy xong nhanh chóng ém lại góc chăn, vỗ vỗ tay anh. Dặn con trai ở lại trông chừng chăm sóc, còn bản thân mang theo nụ cười hạnh phúc lưu luyến đi xuống lầu.
Chờ bà vừa đi khỏi, Ngôn Khâu lập tức ngồi bật dậy như lò xo. Cậu nhìn Kỷ Tinh Lam thong dong ngồi trên ghế sô pha đơn bên cạnh nghịch thiết bị đầu cuối, dường như không có ý định giải thích một chút chuyện vừa xảy ra.
"Này, chuyện này làm sao đây." Ngôn Khâu không nhịn được nói: "Mẹ cậu muốn chúng ta kết hôn để làm gì chứ?"
Quý Tinh Lam rời mắt khỏi màn hình, nhàn nhạt trả lời: "Chuyện này giờ cậu mới biết à. Bà vội vã hối chúng ta kết hôn cũng đâu phải chỉ mới ngày một ngày hai."
"Vậy cái đó, tại sao cậu lại không phản đối đi chứ? Cậu hẳn là không thích, không muốn cưới tôi mà… " Trong giọng Ngôn Khâu nhiễm một tầng nôn nóng.
"Ai nói với cậu rằng tôi không muốn cùng cậu kết hôn?" Kỷ Tinh Lam lắc đầu, có chút cảm thấy buồn cười.
Ngôn Khâu nói năng hùng hồn đầy lý lẽ: "Thiếu gia hào môn bị cha mẹ cưỡng ép lấy vị hôn thê mà bản thân không hề yêu thương, chẳng lẽ cậu không phải nên đấu tranh phản kháng, chống lại áp bức, kiên quyết theo đuổi tình yêu đích thực à?"
Nghe vậy, đáy mắt Kỷ Tinh Lam hiện mạt buồn nhàn nhạt, miệng lại lơ đãng cười nói: "Từ nhỏ tới lớn tôi mới chỉ thích một người, cậu ấy chết rồi… Tôi còn theo đuổi được cái gì?"
Giọng điệu nhẹ nhàng như kể một câu chuyện không phải của mình đó khiến Ngôn Khâu sửng sốt, chứa đầy thông cảm nhìn hắn.
Ầy, đúng là nhìn vậy mà không phải vậy. Thật không may.
Không ngờ trong lòng Kỷ Tinh Lam lại có chuyện đau khổ như vậy, khó trách tính tình hắn lúc nào cũng khó ở. Xem ra phần tình cảm kia khiến Kỷ Tinh Lam bị tổn thương rồi, sớm biết thế ngày trước cậu nên đối xử tốt với hắn hơn mới phải.
Nhưng bất hạnh thế nào thì cũng đã bất hạnh rồi, vì sao bây giờ lại lôi cậu ra chịu tội thay cơ chứ!!!
"Này, đừng có đùa như thế, cậu nhất định không muốn cưới tôi, đúng không??" Huhu, lời này nói ra đến Ngôn Khâu cũng không tự tin cho lắm…
Ánh nắng mặt trời sáng trong xuyên qua cửa kính rơi trên mặt thiếu niên, hắn ta rõ ràng sở hữu khuôn mặt của thiên thần nhưng nụ cười và lời thốt ra lại giống như ác quỷ:
"Ai nói, có một Omega xinh đẹp biết làm ấm giường, sao tôi lại không cần chứ."
"Cậu!" Ngôn Khâu lùi lại, tận lực muốn tránh xa tên tâm thần đang phát bệnh này càng xa càng tốt.
Cười, lúc này rồi mà Kỷ Tinh Lam còn cười được. Ngôn Khâu bị tên gia hoả này chọc tức đỏ bừng mặt, với ngay cái gối trong tầm tay ném thẳng vào mặt hắn.