Dada leo lên xe trượt tuyết. Sau khi ngồi trên chiếc xe này, tầm mắt của cậu ta cao hơn heo cưỡi một chút. Đúng như lời bà chủ nói, cái đệm này cực kỳ mềm mại. Cậu ta không khỏi nhìn Lộ Dao bằng đôi mắt khác xưa.
Tay của người khổng lồ lớn vậy mà lại có thể làm ra được đồ vật phù hợp với tộc người tí hon bọn họ, chứng tỏ cô rất khéo tay.
Dada tưởng tượng đến cảnh tượng mình cột xe trượt tuyết vào heo đỏ rồi để chúng nó kéo mình chạy băng băng trong tuyết. Càng tưởng tượng cậu ta lại càng cảm thấy suy nghĩ của người khổng lồ này thật là kỳ lạ.
Người tí hon bộ lạc Heo Đỏ có thói quen thuần phục heo rồi đưa về nuôi, nhưng bọn họ chưa bao giờ nghĩ đến việc dùng nó như vật kéo xe.
Lộ Dao ngáp một cái, vẻ mặt có hơi mệt mỏi: "Hoàn thành rồi, tôi chuẩn bị đi ngủ đây. Cậu thì sao?"
Dada sững sờ, chậm rãi bò xuống khỏi xe trượt tuyết: "Tôi cũng đi ngủ."
Lộ Dao: "Không sợ nữa hả?"
Dada liếc mắt nhìn Lộ Dao một cái thật nhanh rồi lại cúi đầu, ngại ngùng gật gật: "Ừm."
Người tí hon bộ lạc Heo Đỏ vừa dũng cảm vừa kiên cường, nhưng cậu ta lại là một kẻ nhát gan, gặp chuyện gì cũng phải suy nghĩ rất lâu, không giống Munch có thể đưa ra quyết định ngay lập tức.
Sau khi vào khách sạn này, Munch và Chàng Vũ nhanh chóng làm quen được với môi trường mới, chỉ có cậu ta là trong lòng vẫn còn xoắn xuýt.
Nhưng chẳng hiểu sao người khổng lồ trước mặt này lại có thể làm cậu ta yên tâm hơn.
Dada trở lại phòng dành cho khách. Lần này cậu ta nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
---
Ngày hôm sau, Munch nằm bên mép giường Dada, khuôn mặt sáng bừng lên, giọng cũng rất lớn: "Mau dậy đi Dada, Lộ Dao làm tôm chiên kìa!"
Tôm á?
Dada mở mắt ra: "Tôm của bộ lạc Hắc Nham á?"
Munch gật đầu rồi lại lắc đầu, còn dùng cả tay cả chân để miêu tả: "Còn lớn hơn cả cá nữa."
Sáng nay cậu ta dậy sớm, đi xuống thấy Lộ Dao đang xử lý nguyên liệu nấu ăn. Con tôm lớn sắp được làm thành tôm chiên kia còn lớn hơn cả người cậu ta nữa.
Munch gọi Dada dậy thay quần áo rồi xuống tầng tìm Chàng Vũ.
Ba người bọn họ ngồi chờ trong khu vực ăn uống ở tầng một. Lúc Lộ Dao đưa thức ăn tới thì nghe Dada đang miêu tả tôm lớn sáng nay mình nhìn thấy cho Chàng Vũ nghe.
Vì để tỏ ra sang trọng nên Lộ Dao đã cố ý dùng chiếc xe đẩy thức ăn nhỏ đẩy một nguyên một con tôm chiên đến khu vực ăn uống, sau đó bắt đầu cắt ra ngay trước mặt khách rồi mới bày lên đĩa và rưới nước sốt đặc biệt lên, mỗi người một phần.
Nguyên liệu nấu ăn lần này là tôm biển tươi ngon đến từ cửa hàng Lông Xù. Ba người khách có ăn căng tròn bụng cũng e là không thể ăn hết cả một con.
Ngoài tôm ra thì bữa ăn còn có cả cơm, một đĩa rau trộn cà rốt xắt sợi và một bát canh rong biển bí đao nấu tôm khô nữa.
Lộ Dao không biết cảnh tượng cắt tôm trực tiếp của cô đã gây ra bao nhiêu sợ hãi cho người tí hon. Con tôm lớn đã được chiên vàng óng đặt ngang trong khay, còn lớn hơn cả một người tí hon trưởng thành.
Lộ Dao giơ con dao lên cắt hai lát, con tôm đã bị xẻ thành mấy đoạn.
Chỉ là sau khi cho miếng tôm chiên vào miệng rồi, mấy người tí hon trừ ôm bát ăn điên cuồng ra thì không phát ra bất cứ tiếng gì nữa.
Thịt tôm đã được tẩm gia vị rất thấm. Nguyên liệu nấu ăn tươi ngon nên sau khi chiên lên còn ngon hơn gấp đôi.
Harold và Bất Độc cũng đang ăn sáng.
Bữa sáng của bọn họ cũng là tôm chiên, cơm, một món rau và canh rong biển bí đao nấu tôm khô. Chỉ là sức ăn của hai người gấp tộc người tí hon cả n lần.
Hai người ăn xong, nhìn qua cửa sổ nhỏ thấy ba người tí hon kia đang nằm bất động trên bàn mãi không nhúc nhích, bèn hỏi: "Bọn họ sao thế?"
Lộ Dao nín cười: "Ăn no quá không nhúc nhích được."
Ba người tí hon no đến nỗi bụng sắp nứt ra rồi mà vẫn không thể ăn được hết một con tôm.
Lộ Dao cho đồ ăn vào hộp giữ nhiệt do cửa hàng đồ ăn nhanh làm ra rồi đóng gói lại để bọn họ ăn trên đường.
...
Trước cửa khách sạn, ba người tí hon leo lên xe trượt tuyết, lương thực chất sau lưng, phủ lá khô lên để che giấu, tay cầm dây trói vững vàng. Trước mặt bọn họ là ba con heo đỏ được buộc dây cương xếp thành một hàng.
Sau một đêm nghỉ ngơi lấy lại sức, bọn họ chuẩn bị quay về.