Lạc Hạ là một cô nhi, cho nên cậu cực kỳ khát vọng một gia đình nhỏ và một đứa con thuộc về cậu, cậu ở trong giới giải trí làm việc nhiều năm, nhận đủ cả danh lẫn lợi, giờ muốn ở ẩn cũng không mất mát gì.
Nhưng Vu Hữu Đông lại không đồng ý, hắn liên tục lấy cớ không muốn ảnh hưởng tới sự nghiệp của Lạc Hạ làm cái cớ, dường như đang ngăn cản cái gì đó.
Tâm trạng Lạc Hạ lập tức trùng xuống, khi học đại học cậu và Vu Hữu Đông đã tìm hiểu rồi yêu nhau, nhiều năm như vậy rồi, sao cậu không nhìn ra được Vu Hữu Đông đã gạt cậu chuyện gì.
Vì thế, Lạc Hạ và Vu Hữu Đông cãi nhau, đây cũng là lần đầu tiên từ trước tới nay, thế cho nên vào đêm khuya, Lạc Hạ chạy ra khỏi nhà Vu Hữu Đông, bị người khác chụp được, kéo lên một trận tinh phong huyết vũ.
Nhưng tình yêu gặp chuyện trục trặc, công việc lại càng ngày càng tốt lên.
Cho nên, ngày hôm sau Lạc Hạ đã tiến vào đoàn phim ‘Tinh Tứ truyện’, bắt đầu quá trình quay phim gian khổ.
Đóng phim và mùa đông và mùa hạ là chuyện cực kỳ thống khổ. Diễn viên chính còn đỡ, bên cạnh có trợ lý nhỏ đi theo hầu hạ, nhân viên làm việc khác thì dựng lều, dựng bối cảnh, còn có camera, thợ trang điểm, mồ hôi không ngừng chảy ra, liên tục oán giận.
Lúc này, Lạc Hạ phát nước o mai cho mọi người, cực kỳ có vẻ ân cần.
Trước đó cậu đã canh chuẩn thời gian, bảo ông chủ đưa nước tới đây, tiếp đó lại bảo trợ lý cầm từng ly đưa cho mọi người, lại nói một câu: “Vất vả rồi, đây là anh Lạc của chúng tôi mời mọi người uống.”
Tiêu tiền mua lòng người, ở trong giới này lâu như vậy, Lạc Hạ làm chuyện này cực kỳ trôi chảy.
Lúc trước, ở bên ngoài vô tình cậu nghe thấy một ít lời nói không dễ nghe, dĩ nhiên đã biến mất sạch, đây là cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn.
“Anh Lạc.” trợ lý chạy tới: “Bên chỗ đạo diễn, có phải anh nên tự mình đưa không? Như vậy thì nhìn có thành ý hơn.”
Trợ lý của Lạc Hạ là một Beta nam, cậu ấy mới ra xã hội, mặt ửng hồng vì phơi nắng, cũng không oán giận câu nào, tuổi trẻ có tinh thần nhiệt huyết.
Tay Lạc Hạ đặt gần trán, che nắng cho cậu ấy một chút, cười nói: “Em đưa đi, bây giờ anh phải tránh những tị hiềm, đạo diễn chắc chắn biết.”
Trợ lý bị hành động săn sóc của anh làm cho cảm động rồi, nhanh chóng tràn ngập nhiệt huyết lên!
Cậu ấy ‘Ay’ một tiếng, sau đó chạy đi.
“Náo nhiệt tới vậy sao?” xa xa truyền tới giọng nói cảm thán.
Người đàn ông mặc quần áo thoải mái, đầu đội nón lưỡi trai, vừa cười vừa tháo kính râm, khuôn mặt anh tuấn bị che khuất phô bày ra, cực kỳ sáng chói, anh tuấn: “Nước ô mai! Sao các người biết tôi thích uống, đưa một ly, đưa một ly tới!”
“Lâm Cảnh Huy!”
Những kẻ ẩn mình trong phim trường nhanh chóng nhận ra thần tượng, không kìm nén được sự kích động.
Lạc Hạ cũng nghiêng đầu nhìn sang, Lâm Cảnh Huy, bộ phim này cậu ta là nam chủ 2 với cậu.
Đây là bộ phim truyền hình song nam chủ, Lâm Cảnh Huy là diễn viên chính còn lại, tuy rằng kỹ thuật diễn và kinh nghiệm thấp hơn Lạc Hạ, nhưng diễn viên vẫn lựa chọn cậu ta.
Nghe nói gia đình của cậu ta rất có bối cảnh, là một alpha phú nhị đại, lúc mở máy vì chê ngày xấu cho nên không tới, đạo diễn cũng mặc kệ cậu ta, hơn nữa bởi vì liên quan tới cách sắp xếp bối cảnh quay, hôm nay là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.
Khi Lâm Cảnh Huy tới gần, mấy người fan kia đã đưa nước ô mai chưa bóc tem của mình ra, muốn cùng thần tượng nói vài câu, lại bởi vì hưng phấn quá độ nên không nghĩ được gì, vội vàng nói: “Anh lạc mời mọi người uống, uống rất ngon!”
“Anh Lạc?” vẻ mặt Lâm Cảnh Huy thay đổi, có chút ý vị sâu xa cười nói: “Uống ngon sao, cô uống rồi à?”
Người fan kia muốn cắn lưỡi tự sát: “A cái đó, ly này còn mới, tôi chưa uống qua.”
Lâm Cảnh Huy nở nụ cười xua tay: “Cô uống đi.”
“Cậu ta đang ghét bỏ tôi sao?”
Lạc Hạ híp mắt nhìn Lâm Cảnh Huy, vẻ mặt Lạc Hạ rất thanh lãnh, trên thực tế là người rất ghi thù.
“Thật tốt, càng ngày càng có ý nghĩa?” Lạc Hạ nghĩ tới phân đoạn cần diễn sau đó, cậu nở nụ cười quỷ dị.
‘Tinh Tứ truyện’ là một bộ phim truyền hình về một đế sư và hoàng đế, cốt truyện rất logic.
Mà Lạc Hạ diễn vai đế sư, phân cảnh đêm nay quay chính là cậu đang tắm nước nóng, Thái Tử trẻ tuổi nhìn trộm.
Phim truyền hình có chừng mực, không được quá lộ liễu, Lạc Hạ mặc một chiếc áo mỏng ngâm mình trong suối nước nóng, áo trong thấm ướt, ôm lấy bả vai tới thân trên của Lạc Hạ, cậu vai rộng eo nhỏ mông cong, dưới bóng đêm có cảm giác gợi cảm khó giải thích được.
Lâm Cảnh Huy nhìn Lạc Hạ, cũng không động đậy, dĩ nhiên là nhìn tới ngây người rồi.
“Anh!” đạo diễn gọi một tiếng, tạm thời dừng quay.
“Lâm Cảnh Huy, cậu đang làm gì đấy? Đây là đang đóng phim, cậu biết không? Cậu ngẩn người làm cái gì?” tuy rằng đạo diễn cho Lâm Cảnh Huy mặt mũi, nhưng trong quá trình quay phim, ông ta cũng chẳng quan tâm gì nữa, thẳng thắn dạy dỗ, dù sao thì ông ta cũng là đạo diễn nổi tiếng, có rất nhiều muốn đầu tư phim của ông ta.
“Xin lỗi, đạo diễn, là tôi sai rồi.”
Tuy rằng Lâm Cảnh Huy là đại thiếu gia, nhưng lúc bị dạy dỗ cũng rất tốt, tuy rằng vẻ mặt đỏ lên vì xấu hổ, nhưng vẫn cúi đầu xin lỗi với mọi người.
“Điều chỉnh lại một chút, chúng ta tiếp tục.” đạo diễn cũng không làm khó cậu ta, nhanh chóng quay xong mới tốt nhất.
Lạc Hạ và Lâm Cảnh Huy nhanh chóng bước vào cảnh quay thứ hai, Lâm Cảnh Huy diễn xuất bình thường, dựa vào cốt truyện lọ vào trong suối nước nóng.
“Điện hạ, chớ phi lễ, lần sau không nên làm chuyện không đứng đắn như này!” mặt Lạc Hạ nghiêm túc nói với Lâm Cảnh Huy, trên thực tế đôi tay trong nước đang làm chuyện không biết xấu hổ.
Trong tức khắc, Lâm Cảnh Huy trừng to mắt, bởi vì tay của Lạc Hạ đang chui vào quần áo của cậu ta.
Ngón tay mảnh khảnh đang cầm lấy dươиɠ ѵậŧ nửa cứng nửa mềm của cậu ta, thành thục xoa xoa vài cái, lúc đầu dươиɠ ѵậŧ đang bị khơi mào du͙© vọиɠ, lúc này lại tinh lực dư thừa, ngóc đầu thẳng lên ở giữa hai chân Lâm Cảnh Huy.
Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn làm cho Lâm Cảnh Huy xấu hổ, cậu ta đứng trong suối nước nóng, mãi cho tới khi thứ đó mềm xuống mới đi ra ngoài, cho nên sau đó khi Lâm Cảnh Huy nhìn thấy Lạc Hạ, cậu ta vừa tức vừa bực.