Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 31: Ký túc xá bốn người

Trong ánh nắng chiều lốm đốm, Phó Lam Tự mặc một chiếc váy len màu be đứng bên giường, nhìn Kiều Vân Tranh chằm chằm.

Kiều Vân Tranh tựa vào đầu giường, đối diện với cô rất lâu, hình như hơi mông lung.

Cảm giác như thể chưa tỉnh khỏi cơn mê vậy.

“Sao em lại ở đây?” Nói xong, anh lại như sực nhớ ra điều gì đó, nhíu mày nhìn tay cô, “Tôi làm đau em à?”

“Không sao, xương cốt tôi cứng lắm.” Phó Lam Tự chỉ ra ngoài rồi đút tay vào túi áo, “Là Cảnh Hạc lừa tôi tới đây, tôi cứ nghĩ ở đây là nhà cậu ta.”

Kiều Vân Tranh khẽ cười: “Nói thế, nếu biết trước là nhà tôi, em sẽ không tới hả?”

Cô lườm anh: “Anh có chủ động mời tôi không?”

“Tôi vốn tính mời em, nhưng lần này ngủ đúng là quá lâu rồi.”

Cô thấy anh chống tay ngồi dậy, vươn tay xoa ấn đường liên tục trông có vẻ cực kỳ mệt mỏi nên cũng im lặng một lúc, cuối cùng vẫn không kìm được mà hỏi.

“Cửa Bạch Kim lần này khó lắm à?”

“Làm gì có cửa Bạch Kim nào không khó?” Kiều Vân Tranh thở dài, “Nhưng cửa này lại hơi đặc biệt hơn, yêu ma lúc ẩn lúc hiện, không thể tìm kiếm dấu vết được, nhưng lúc nó xuất hiện, tất cả mọi người phải nhìn nó, không được phát ra âm thanh và di chuyển, nếu không sẽ bị nó giế t chết.”

“Vậy nên anh…”

“Vậy nên ba ngày ba đêm tôi chẳng hề chợp mắt, mười một người chơi, cuối cùng chỉ còn sống được hai người.”

Đây là mức độ tàn khốc của rank Bạch Kim, sẽ chẳng ai biết được cửa Bạch Kim nào sẽ là nơi mai táng cuối cùng của mình.

Phó Lam Tự nhất thời không nói nên lời, ánh sáng trong đáy mắt cô hơi trầm xuống, trong lòng bình tĩnh pha với chút bất đắc dĩ.

Rất lâu sau cô mới nói: “Đến cả anh còn như thế, lúc tôi lên tới Bạch Kim, e là chết sớm thôi.”

“Lúc đó chỉ cần còn sống là tôi sẽ đi chung với em.” Kiều Vân Tranh nói, “Vì thế đừng lo nữa, dù là sóng to gió lớn, chúng ta cũng có thể vượt qua được.”

“Từ trước tới giờ diễn đàn chưa bao giờ xuất hiện bài viết nhận đơn ở rank Bạch Kim, anh xung phong nhận việc như thế, nhiều khi tôi không trả nổi khoản thù lao kếch xù này đâu.”

“Không sao hết.” Anh thong dong đáp, “Em là ngoại lệ, đơn nào của em tôi cũng nhận, không cần tiền luôn.”

Phó Lam Tự khẽ mím môi như muốn nói gì đó, lại chẳng biết bắt đầu từ đâu.

Cô còn chưa kịp cân nhắc câu từ thì đã nghe tiếng gõ cửa, Cảnh Hạc ôm con mèo tên Cà Phê kia, dè dặt thò đầu vào.

“Anh chị ơi, hai người có ăn hamburger không vậy? Nguội hết rồi kìa.”

“… Ăn, chừa cái có hai lớp bò bít tết kẹp thịt lớn muối xông khói cho chị.” Cô bình tĩnh đi ra phòng khách, lúc đi tới cửa còn quay người lại nhìn Kiều Vân Tranh, “Không biết gu ăn uống của anh thế nào nên đặt cho anh giống với tôi, có sao không?”

“Không sao.” Kiều Vân Tranh mỉm cười gật đầu, “Tôi không kén ăn, ăn giống em cũng được.”

“Ừm.”

“Em Lam.”

Anh đột nhiên gọi tên cô, Phó Lam Tự dừng lại, nghi hoặc ngoái đầu: “Sao?”

Kiều Vân Tranh khoác áo bước xuống giường, không nhanh không chậm nói.

“Hai cửa rank Bạc tháng trước của Cảnh Hạc đều rất đơn giản, tháng này e sẽ rất khó, tôi sắp dẫn nó qua cửa, em có đi không?”

Phó Lam Tự nhướng mày: “Cảnh Hạc có nói rồi, muốn ký hợp đồng để tôi dẫn qua cửa.”

Lúc này Cảnh Hạc lại ôm mèo bước ra lần nữa, nghiêm túc bổ sung.

“Tất nhiên là em mong hai người có thể dẫn em đi chung, cha em hứa là tiền không thành vấn đề rồi.”

“…”

Phó Lam Tự đẩy cậu ta ra khỏi phòng không chút thương tiếc.

*

Sau tất cả, cuối cùng Phó Lam Tự vẫn thống nhất được với Kiều Vân Tranh, hai người lần lượt ký hợp đồng hỗ trợ, chuẩn bị cùng nhau dẫn Cảnh Hạc qua cửa.

Vì là rank Bạc nên khá thoải mái, tất nhiên Phó Lam Tự cũng chẳng có áp lực gì.

Mà biểu hiện của việc không áp lực này là tới trưa ngày hẹn, cô ngủ quên luôn.

Lần này cô vẫn được Kiều Vân Tranh đánh thức.

“Em Lam.” Anh mỉm cười nói khẽ bên tai cô, “Nếu không dậy nữa là không có cơm tối ăn đâu nhé.”

Ngay sau đó, Phó Lam Tự mở mắt ra.

Cô tỉnh giấc rất nhanh, ánh mắt tỉnh táo lại tức khắc, đồng thời còn theo thói quen quan sát một vòng cảnh vật xung quanh.

“… Xuyên việt rồi hả?”

“Chứ sao nữa.” Cảnh Hạc ở bên cạnh thản nhiên nói, “Em với anh Vân mới đẩy cửa vào đã thấy chị nằm trên giường rồi — Giờ em đã hiểu, lúc xuyên việt, hệ thống sẽ đưa người chơi đang ngủ tới thẳng giường, thế thì lần sau em cũng đánh một giấc luôn, ít ra đỡ phải đi mấy bước.”

Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh nhìn nhau, cả hai đều không có ý định bày tỏ ý kiến gì với phát ngôn thiểu năng của cậu ta.

Phó Lam Tự đứng dậy, cô phát hiện mình đang ở trong một căn ký túc xá bốn người kiểu cũ, nền xi măng, quạt trần cũ kỹ, vách tường tróc ra vì quá lâu rồi không được quét vôi, bẩn tới mức chẳng thấy được màu ban đầu nữa.

Giường được thiết kế theo kiểu giường tầng, chăn gối đều đã ố vàng, ở góc tường có một cái tủ đồ đã rỉ sét, bốn cửa tủ được đánh số tương ứng với bốn cái giường.

Cô bước tới cửa sổ, phát hiện nó đã bị hàn kín, không thể đẩy ra được.

Xuyên qua tấm kính bẩn thỉu, cô có thể lờ mờ nhìn thấy thao trường và hàng rào ở xa xa, xem ra đây là một ngôi trường.

Vị trí hiện tại của họ hẳn là tòa nhà ký túc xá.

Nhiệm vụ game lần này rất có thể sẽ được tiến hành trong tòa ký túc xá này.

Kiều Vân Tranh bước ra cửa quan sát tình hình, đúng lúc này, Cảnh Hạc mở một trong những cánh cửa của tủ chứa đồ ra.

Cậu ta tò mò nói: “Chị Lam, hình như trong này là vật liệu làm thủ công ấy.”

Phó Lam Tự bước tới, thấy cậu ta nói không sai, trong tủ bày kim khâu, len, vải, bông, bút màu rất gọn gàng…

Cô cầm đống vải đủ màu lên, phát hiện bên dưới có một tấm thiệp in ảnh một con búp bê vải rất đáng yêu, búp bê thắt tóc hai bên, mặc váy đỏ, khuôn mặt tươi tắn, sinh động như thật.

Mặt sau thiệp có hai hàng chữ nhỏ được viết bằng bút màu đỏ tươi, mép chữ có dấu bị bôi trông rất giống vết máu.

[Hanako thích búp bê xinh đẹp, không thích búp bê xấu xí.]

[Trong gương nhà vệ sinh có thể sẽ nhìn thấy Hanako đấy.]

Nếu không có gì khác thì đây chính là quy tắc trò chơi lần này.

Hanako.

Có phải là bộ phim kinh dị Nhật Bản* kia không nhỉ?

(*) “Cậu” ma nhà xí Hanako là một bộ manga Nhật Bản do Iro Aida sáng tác. Yashiro Nene, một nữ sinh năm nhất, đam mê những điều huyền bí và khao khát có bạn trai đã quyết định triệu hồi điều bí ẩn thứ 7 “Hanako-san trong nhà vệ sinh”, một cô gái đã chết trong nhà vệ sinh nữ từ rất lâu, có thể thực hiện mọi điều ước của người triệu hồi và lấy đi một thứ quý giá của họ.

Phó Lam Tự nghiêng đầu, nghiêm túc dặn Cảnh Hạc: “Tới nhà vệ sinh nhớ đừng có soi gương đấy.”

“… Biết rồi ạ.” Cảnh Hạc lo lắng, “Nghe kỳ quá, chị Lam, tới đó chị có thể đi theo giúp em không?”

“Không được, gọi anh cậu đi chung đi.”

“À à, thế cũng được.”

Trong lúc nói chuyện, Kiều Vân Tranh từ bên ngoài bước vào phòng, sau lưng còn có một cô gái mặc váy ngắn cách tân, cô ta có làn mi thanh tú và đôi mắt to tròn, buộc tóc đuôi ngựa thắt nơ, trông hơi giống nhân vật trong anime, rất đáng yêu.

Có vẻ cô gái rất quen thuộc, vừa vào cửa đã chủ động chào hỏi, mắt cười cong cong, giọng nói ngọt quá mức cho phép.

“Chào mọi người, lần này chúng ta ở chung phòng đấy, xin hãy bảo ban thêm! Tôi là Vu Hân Hân, còn ba người?”

Kiều Vân Tranh thuận miệng đáp: “Kiều Vân.”

Phó Lam Tự bắt chước y hệt: “Phó Lam.”

Cảnh Hạc không có tên ba chữ, trong tình huống cấp bách nên thuận miệng bịa ra: “Cảnh Hạc Hạc.”

Hai người kia: “…”

Vu Hân Hân ngạc nhiên nói: “Tên hai chúng ta giống nhau nhỉ.”

“À, giống không?” Ngoài Phó Lam Tự trước mặt, Cảnh Hạc đã quen đối xử với những cô gái khác với bộ dạng cà lơ phất phơ của đám nổi loạn, “Thôi, kiểu tên ABB nhiều thế mà, cô đừng có tính làm quen vì ngoại hình đẹp trai của tôi đấy.”

“?”

Có lẽ là nhạy bén ngửi ra mùi ngốc nghếch của cậu ta nên Vu Hân Hân không nói gì nhiều với cậu ta nữa mà chĩa mục tiêu sang Phó Lam Tự, cô ta thân mật nắm tay Phó Lam Tự.

“Chị ơi, em có thể ngủ ở dưới giường của chị không? Mấy hôm trước đầu gối của em bị thương nên không tiện leo thang lắm.”

Phó Lam Tự khẽ liếc cô ta một cái: “Cô bao nhiêu tuổi rồi?”

“24.”

“Tôi mới có 22 thôi, gọi ai là chị vậy.”

“…”

“Cô muốn ngủ ở dưới thì cứ ngủ, tôi không quan tâm.”

Nói xong, Phó Lam Tự bình tĩnh rút tay về, đi phủi bụi trên chăn đệm giường trên.

Từ góc này, cô thấy Kiều Vân Tranh giơ tai lên che ở bên tai rất kín đáo, đang ra dấu “Ba” rồi “Bốn” với mình.

Ba căn ký túc xá, mỗi phòng bốn người, có mười hai người chơi.

Cô thầm nắm trong lòng.



Cứ mỗi tiếng, tòa ký túc xá sẽ vang lên tiếng nhạc chuông chẳng khác gì hiệu ứng trong phim kinh dị thường thấy, ding ding dong dong như đang gọi hồn vậy.

Bữa tối được đựng trong khay sắt, lặng lẽ nằm ở cửa các phòng ký túc, bốn trái táo héo và bốn miếng bánh mì cứng ngắc.

Ăn không ngon, nhưng để không chết đói thì vẫn OK.

Dưới ánh đèn mờ ảo, bốn người ngồi xếp bằng trên giường mình, nghiên cứu đóng đồ lại thủ công trong tay.

Phó Lam Tự không ngờ rằng cửa trước mình mới làm người giấy mà cửa này lại phải may búp bê, nếu cứ rèn luyện kỹ năng thủ công thế này, nói không chừng sau này có thể mở một quầy hàng bán đồ thủ công để kiếm thêm thu nhập mất.

May mà Bạch Sanh rất thích mày mò đống đồ chơi này, trước đây cô có ngồi cạnh nhìn, mưa dầm thấm lâu, ít ra cũng biết tí lý thuyết, biết trình tự may búp bê đại khái thế nào.

Đầu tiên là cắt hình dạng của đầu, cơ thể và tay chân búp bê; may lại một nửa rồi nhồi bông, sau đó may hết lại; may từng bộ phận dính lại với nhau; dùng vải màu để cắt may quần áo cho búp bê; làm tóc bằng len, sau đó vẽ mắt mũi miệng lên.

Cô luồn kim, cố gắng may ra hình dáng đầu và cơ thể trước, tuy rằng đường may có hơi thô chứ không được chuyên nghiệp lắm, nhưng cũng xem như thành hình rồi.

Cảnh Hạc ở giường trên đối diện với cô, lén học cách làm này của cô nhưng tiếc thay lại là một thằng nhóc vụng về, không thể nào lĩnh hội được thứ này, khỏi bàn tới việc may được không, tới miếng vải làm đầu búp bê còn chẳng cắt tròn được.

Theo quy tắc, Hanako không thích búp bê xấu, nếu may ra búp bê quá xấu nhiều khi sẽ bị Hanako tính sổ mất.

Quả nhiên, phải khéo tay mới sổng nổi trong trò chơi này.

Cậu ta nhân lúc Vu Hân Hân không để ý để thầm ra hiệu cho Phó Lam Tự may giúp mình một mẫu, sau đó mình sẽ phụ trách nhồi bông vào.

Phó Lam Tự lườm cậu ta một cái, nhưng xét theo quy tắc quan tâm tới khách hàng, cô vẫn làm.

Vu Hân Hân cũng không rành lắm, may rất lâu, lại còn bị kim đâm vào tay nữa.

Cô ta ngẩng đầu lên, ỏn ẻn đề nghị với Kiều Vân Tranh ở giường dưới đối diện.

“Anh ơi, anh may giỏi thế, có thể giúp tôi chút không?”

Công bằng mà nói, Kiều Vân Tranh đúng là người may khéo nhất trong nhóm bốn người, không hiểu anh Vân đã học từ đâu nhiều kỹ năng kỳ lạ thế nữa.

Anh đang may đầu búp bê, lười biếng ngước mắt lên: “Đây là game teamwork hả?”

“…”

“Tôi giúp cô thì cũng phải giúp hai người họ đúng không? Chưa biết ai sẽ chết, trông tôi giống nhà từ thiện lắm à?”

Vu Hân Hân đυ.ng phải cây đinh cứng nên cực kỳ tủi thân, giọng điệu nũng nịu có chút nghẹn ngào: “Nhưng mà tôi thật sự không biết… Anh trai ơi, dù trò chơi này phải cạnh tranh nhưng chí ít giờ chúng ta cũng chung phòng mà, trước tiên nên thống nhất đối ngoại trước, đừng có nội chiến chứ…”

“Thống nhất đối ngoại á? Trò chơi chỉ được sống có ba mạng, cuối cùng phòng chúng ta còn phải chết một người nữa đấy biết không?” Cảnh Hạc nghe vậy thì khó chịu, cướp lời Kiều Vân Tranh, “Hơn nữa tại sao người ta phải giúp cô? Tại sao chúng tôi lại phải tự may hả? Cô ăn mặc kiểu vậy nên nói chuyện cũng phải õng ẹo đúng không?”

“…”

Vu Hân Hân suýt chút đã ngất đi vì tức cậu ta, cô ta nhìn Cảnh Hạc chằm chằm, trông như chỉ ước có thể cầm kéo đâm thẳng vào mõm cậu ta.

Lúc này, tiếng chuông báo giờ trong ký túc xá lại vang lên.

Theo tính toán thì giờ là lời nhắc tới 10 giờ tối rồi.

Đúng lúc này, đèn trong phòng vụt tắt, xung quanh lập tức chìm trong bóng tối.

Vu Hân Hân không kịp đề phòng nên bị dọa thét lên một tiếng.

“Á!”

Lạ là giọng lần này không còn ngọt ngào nữa, thậm chí là hơi thô.

Cảnh Hạc vốn đã chuẩn bị tâm lý với chuyện đèn phụt tắt này, không ngờ cô ta làm làm thế nên bị giật mình.

“… Má, tôi đã bảo là cô cố tình nói cái giọng đó mà!”

Vu Hân Hân nổi giận: “Liên quan gì tới cậu!”

Phó Lam Tự không để ý tới việc hai người trẻ con này cãi nhau, cô quay đầu lại nhìn ánh trăng ảm đạm qua cửa sổ.

Cô hơi khựng lại, cuối cùng để con búp bê đang may dở vào hộp rồi đặt trong góc giường, vén chăn nằm xuống.

Mãi tới nửa đêm, trong ký túc xá lại vang lên tiếng bước chân khe khẽ.

——————–

Tác giả có lời muốn nói: Cảnh Hạc là fan CP số một của anh Vân với chị Lam nhé, phải đánh phủ đầu trước, bóp ch3t mọi người rủi ro tiềm tàng trong lúc còn trong trứng nước.