Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 25: Không thắp đèn, chớ ngoảnh lại

Tiếng gió rít mạnh hơn bên ngoài hành lang, Kiều Vân Tranh mở mắt ra, cảnh giác bật dậy.

Cuối cùng anh cũng đã nghe rõ tiếng động bất thường này đến từ đâu.

Là tiếng khóc ai oán của một người nữ, càng lúc càng tới gần, kéo dài không dứt như có người đang đứng bên cửa sổ vậy.

Bình thường, vào thời khắc này, không thể nào không có chuyện gì được.

Anh khẽ đẩy Phó Lam Tự bên cạnh một cái, thấp giọng gọi.

“Em Lam, tỉnh dậy đi.”

Phó Lam Tự lúc nào cũng ngủ nhanh tỉnh nhanh, cô vén chăn ra, dụi mắt quay lại nhìn anh.

“Sao vậy?”

“Em nghe đi.”

Rất rõ ràng, Phó Lam Tự cũng nghe thấy tiếng khóc thê lương của con ma, cô im lặng một lúc rồi, chợt nhớ tới quy tắc trò chơi mà ông lão áo xám đã nói hôm nay.

Nghe tiếng khóc không được thắp đèn, nửa đêm chớ ngoảnh lại.

Cô liếc sang cái bàn vuông cách đó không xa, xác nhận ngọn đèn đã bị dập từ lâu mới yên tâm.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

… Ai ngờ cô nghĩ là bị dập nhưng lại không hoàn toàn dập tắt.

Sau một lúc lâu, tiếng khóc chợt cao lên, gần như ngay lập tức từ nghẹn ngào nức nở thành kêu r3n điên cuồng.

Cùng lúc đó, ngọn đèn trên bàn như bị ai đó châm lửa, đột nhiên bùng lên ánh lửa sáng hơn cả lúc trước.

Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Kiều Vân Tranh dứt khoát nhảy xuống giường, sải bước lao tới trước bàn để thổi tắt ngọn đèn lần nữa.

Phó Lam Tự theo sát phía sau, cô thuận tay quơ lấy một vật bằng sứ thanh hoa trong tủ, úp ngược xuống ngọn đèn để tránh nó bùng lên lần nữa.

Xong xuôi, cả hai nhanh chóng quay về trên giường, đắp chăn thật kín.

Quả nhiên ngay sau đó, ngoài cửa sổ vang lên tiếng đập cửa mạnh bạo.

Khung cửa sổ của nhà này làm bằng gỗ, đập vào sẽ phát ra tiếng “lạch cạch” như có thể vỡ ra bất cứ lúc nào, cực kỳ đáng sợ.

“Có thứ gì đó đang đi vào.” Kiều Vân Tranh nói, quấn chăn dịch người tới phía chân giường, “… Là một con ma nữ.”

Phó Lam Tự cũng dịch tới.

Ở góc độ hiện tại của hai người có thể dễ dàng trông thấy cảnh tượng ngoài cửa sổ.

Trong ánh trăng lạnh lẽo, một đôi tay nhợt nhạt và tiều tụy đang cố gắng đập mạnh vào cửa gỗ.

Chỉ chốc lát sau, khuôn mặt ma nữ tóc tai bù xù chậm rãi ghé sát tới tấm kính gắn trên khung gỗ.

Khuôn mặt ma nữ đó được bôi một lớp phấn dày, hai má đánh phần hồng cực kỳ lố lăng, sự tương phản rõ rệt khiến người ta rợn cả người.

Máu chảy ra từ hốc mắt trống rỗng của ả, ả vẫn đang vừa há rộng cái miệng vừa khóc.

Vừa khóc, ả vừa nhìn chằm chằm vào trong phòng như tìm kiếm gì đó.

Tiếc là ngọn đèn không sáng lên nữa nên ả không tìm được mục tiêu, cũng chẳng vào được phòng.

Cuối cùng, gương mặt đó biến mất ở ngoài cửa sổ, nhưng tiếng khóc vẫn tiếp diễn, xem ra tối nay sẽ không ngừng rồi.

Thị giác của Phó Lam Tự luôn rất nhạy bén, cô suy nghĩ một lát rồi rất nghiêm túc nói: “Mới nãy tôi thấy quần áo ma nữ mặc trên người hơi lạ.”

“Lạ thế nào?”

“Anh cũng biết mà, đám ma nữ truyền thống đều thích mặc đồ trắng đúng không?” Cô nói, “Nhưng ma nữ này lại mặc váy hoa, rất nhiều hoa, đỏ, xanh lá, vàng, có hơi giống với…”

Cô hơi do dự, như chợt ngộ ra điều gì đó nên giơ tay chỉ vào cái giỏ liễu trong tủ.

“Như màu của mấy tờ giấy trong giỏ đó vậy.”

Kiều Vân Tranh lập tức hiểu ý cô, anh cũng đoán ra: “Người giấy à?”

“Đúng, là người giấy.”

Cả ông lão áo xám hôm nay và ma nữ váy hoa khi nãy đều trang điểm một cách quái dị, tuyệt đối không thể là người sống được.

Nghĩ kỹ lại, người giấy được bán trong tiệm vàng mã lại thường như thế.

Nếu như thế, hình như cái giỏ liễu đó đang chứa những vật liệu để làm người giấy.

Nhưng vấn đề là làm như thế nào? Mà làm thì có lợi ích gì? Không làm thì có chết không?

Phải tự tìm ra đáp án.

Xem ra bài kiểm tra tối nay đã xong rồi, ngọn đèn cũng bị đậy lại, khả năng cao sẽ không xảy ra sự cố gì nữa.

“Về chuyện người giấy, chúng ta có thể đợi tới mai để bàn lại.” Kiều Vân Tranh vỗ vai Phó Lam Tự như trấn an, “Giờ em nghỉ ngơi trước đi, nghỉ dưỡng sức, có chuyện gì tôi sẽ gọi em.”

Phó Lam Tự biết anh lúc nào cũng như thế nên chẳng buồn khách sáo với anh, cô gật đầu rồi nằm xuống ngay.

“Anh Vân vất vả rồi.”

“… Em gọi tôi là gì cơ?”

“Thì anh Vân.” Cô lạnh mặt ngước mắt lên, “Cảnh Hạc gọi như thế mà? Nếu anh không chịu thì tôi gọi anh là anh Kiều cũng được.”

Kiều Vân Tranh im lặng một lúc lâu rồi bỗng bật cười.

Anh vui vẻ nói: “Không cần đâu, cứ gọi anh Vân đi, em gọi êm tai hơn Cảnh Hạc nhiều.”

“…”

Phó Lam Tự lười để ý tới anh, chỉ vờ như không nghe rồi xoay người, vùi mặt vào trong gối ngủ.

*

Đêm đó miễn cưỡng xem như chỉ sợ chứ không nguy hiểm, vì mười người chơi đều còn sống sót.

Dù sao cũng là rank Vàng rồi, tốc độ phản ứng với khả năng ứng biến đều khá xuất sắc, vượt qua đêm đầu tiên cũng chẳng phải việc gì khó.

Sáng sớm, Phó Lam Tự nằm trên giường một lúc, Kiều Vân Tranh thì ở trong phòng đợi cô, sau khi cả hai rửa mặt xong mới cùng nhau đi tới sảnh trước.

Trước khi bước vào, Phó Lam Tự tình cờ nghe được người bên trong đang hả hê thảo luận, trong đó lớn tiếng nhất là tên cơ bắp Uông Đằng kia.

“Tôi đã bảo thằng nhóc kia chỉ được cái mã ngoài thôi mà? Hai người đó cứ tưởng tới đây để yêu đường, cứ phải chung một phòng, nhìn đi, chắc giờ đã chết mất xác hết rồi.”

Cô và Kiều Vân Tranh nhìn nhau, thuận tay đẩy cửa phát ra một tiếng vang thật lớn khiến tất cả giật mình.

Cảm giác được ánh mắt mọi người đang đổ dồn tới đây, Kiều Vân Tranh cong mắt, mỉm cười chào hỏi.

“Chào buổi sáng, xem ra tối qua mọi người đều ngủ rất ngon nhỉ?”

Những người chơi còn lại không lên tiếng, sắc mặt Uông Đằng hơi khó coi, vội mỉa mai một câu.

“Tàm tạm thôi, chắc không ngủ ngon bằng hai người, bạn gái cậu xinh đẹp thế cơ mà.”

Kiều Vân Tranh chợt nói: “Ý anh Uông là cộng sự của mình không được xinh đẹp nên thấy bất mãn hả?”

“…”

Người chơi nữ chung phòng với Uông Đằng tên là Thôi Lỵ Lỵ, ngoại hình bình thường nhưng trang điểm rất đậm.

Cô ta nghe vậy thì vô thức nhìn sang Uông Đằng một cái, trong khi miệng vẫn nói.

“Cộng sự xinh đẹp thì có ích gì? Đây là trò chơi liên quan tới tính mạng đấy, giỏi mới quan trọng, nếu không làm sao đi được tới cuối cùng chứ?”

Cô gái mặc áo len tím trong cặp đôi đầu tiên tên là Thư Anh, diện mạo cũng rất duyên dáng, nghe vậy thì hơi buồn cười, không khỏi nhỏ giọng phản bác lại.

“Thực ra xinh đẹp với tài giỏi cũng đâu có mâu thuẫn gì, có thể có cả hai mà.”

Thôi Lỵ Lỵ khó chịu lườm cô ta, khẽ hừ một tiếng.

Trên bàn cơm cuồn cuộn sóng ngầm, có thể thấy, thái độ thù địch giữa mọi người rất rõ ràng.

Phó Lam Tự đang húp cháo hoa chẳng có mùi vị gì, lười tham gia vào những chủ đề nhàm chán như thế, chợt liếc thấy có đ ĩa dưa muối ở phía xa xa nên bèn vươn tay tính gắp.

Cái đ ĩa khá gần Thôi Lỵ Lỵ, Thôi Lỵ Lỵ cố tình kéo dưa muối tới trước mặt mình, rõ ràng là không muốn cho cô ăn.

Phó Lam Tự rút tay về, lạnh lùng trưng ra vẻ mặt “Đồ ngốc ấu trĩ” rồi cúi đầu húp cháo tiếp.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ai ngờ Kiều Vân Tranh lại vươn tay ra, cánh tay anh dài nên dễ dàng cầm được đ ĩa dưa muối, bưng lên cho cô gắp.

Anh thấy cô gắp được một đũa nên xoay cổ tay, đổ cả đ ĩa dưa muối và nước muối bên trong vào bát cháo của Thôi Lỵ Lỵ.

“Cô Thôi thích ăn món này đúng không?” Anh khẽ mỉm cười, trông có vẻ cực kỳ dịu dàng và vô hại, “Thế thì ăn nhiều tí nhé.”

Thôi Lỵ Lỵ tức tới mức suýt quăng đũa: “Anh cố ý đấy à?!”

“Sao tôi lại cố ý được? Tôi chỉ muốn chăm sóc mọi cô gái xinh đẹp thôi mà.”

Anh đẹp trai tên Cố Mặc Trì ngồi đối diện đang cắn bánh bao, nghe thế thì thấp giọng cười.

Thôi Lỵ Lỵ lại càng bực hơn: “Anh cười cái gì?”

“Gì vậy?” Cố Mặc Trì nhìn cô ta, “Cười cũng không được à? Cô là mẹ tôi hả? Quản cũng nhiều thật đấy.”

“…”

Phó Lam Tự thở dài.

Xem ra dù là người chơi rank Vàng nhưng vẫn có một số người không thể thay đổi được bản tính ấu trĩ bên trong, chẳng liên quan gì tới kinh nghiệm và thực lực hết.

Tất nhiên, bao gồm cả người họ Kiều đang ngồi cạnh cô nữa.

Kiều Vân Tranh lột trứng gà cho cô, hạ thấp giọng, chậm rãi hỏi.

“Em Lam, có phải em đang thầm nói xấu tôi không đấy?”

Tay Phó Lam Tự run lên một cái, lần đầu tiên bị mắc nghẹn.



Sau bữa ăn, mọi người giải tán tại chỗ, chia nhau ra hành động theo cặp.

Tại sao lại là hành động theo cặp?

Vì rất dễ để nhận ra, kể từ khi chia phòng, hai người nam nữ chung phòng đã tự động kết thành một phe, không cần biết có phải tình nguyện hay không, tóm lại kết thành đồng minh với bạn chung phòng là hướng đi tốt, tương đối đáng tin cậy.

Sau khi đi dạo một vòng sân sau, Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh phát hiện ở đó trồng nhiều liễu hơn, mà dường như cây liễu được sắp xếp rất có quy luật, giống như một trận pháp gì đó, quấn chặt xung quanh cánh cửa kia.

Trên cánh cửa đó gắn một cái khóa sắt nặng nề và hai lá bùa đã ố vàng, gió thổi qua khiến lá bùa phất phới nhưng vẫn không bị rơi xuống.

Thế trận này có vẻ hơi giống với nhà thờ tổ tiên.

Nhưng chắc chắn không phải nhà thờ tổ tiên, nhà thờ không thể nặng âm khí tới mức đứng rất xa đã thấy cả người ớn lạnh thế này được.

“Muốn vào thì phải tìm chìa khóa trước.” Phó Lam Tự dựng cổ áo của mình lên, cảm thấy chuyện này không hề dễ chút nào, “Nhưng diện tích căn nhà này quá lớn, ít nhất cũng phải hơn ba mươi phòng, không có đường tắt, chỉ đành tìm lần lượt thôi.”

Kiều Vân Tranh gật đầu đồng ý: “Hơn nữa chúng ta phải tranh thủ lên.”

Bố cục của căn nhà ở ngay đây, các người chơi đều có thể nghĩ tới việc đi tìm chìa khóa, mọi người cùng tìm, ngoài việc cẩn thận hơn còn phải so xem ai may mắn hơn nữa.

Phó Lam Tự xoay người lại, tình cờ trông thấy cặp đôi kia cũng đang nhìn tới phía này.

Thấy cô nhìn sang, cô gái tên Thư Anh cười rồi tiện miệng hỏi.

“Mở được cánh cửa đó không?”

“Bị khóa rồi.”

Cô không nói nhiều, ra hiệu rằng đối phương nếu tò mò thì có thể tự tới xem, sau đó đi vòng qua hai người để rời khỏi.

Sự thực đã chứng minh, tất cả người chơi trong cửa này đều cảm thấy rất gấp, tất cả không hẹn mà cùng bỏ qua bữa trưa, bắt đầu tìm kiếm manh mối trong căn nhà.

Nhưng Phó Lam Tự vẫn phải ăn, dù cô không ngồi xuống nhưng cũng tranh thủ về sảnh lớn để lấy hai cái bánh nướng, đem một cái cho Kiều Vân Tranh.

… Bánh vẫn là nhân chay, ăn không ngon.

Nói ngắn gọn, đã tốn vài tiếng nhưng vẫn chưa tìm được chìa khóa, nhưng cũng không phải là hoàn toàn không thu hoạch được gì.

Kiều Vân Tranh tìm được một cái thuổng sắt ở dưới giường trong căn phòng nào đó phía Tây.

Còn Phó Lam Tự thì tìm được một cây trâm vàng sắc bén, phần đuôi trâm dính vết máu đã khô, chẳng biết đã được dùng để làm gì.

Cả hai quay về phòng mình, âm thầm bàn bạc.

“Tôi nghi ngờ cây trâm này trước đây đã đâm người khác, có lẽ dùng làm vũ khí được, còn cái xẻng của anh thì làm gì nhỉ? Giơ lên đập người à?”

“Tất nhiên là có ích rồi.” Kiều Vân Tranh gõ vào đáy xẻng làm rất nhiều bùn đất rơi ra, “Em quên là trong nhà này có bao nhiêu cây liễu à?”

“…” Phó Lam Tự hiểu ngay, “Đào đồ ở dưới gốc liễu hả?”

“Tất nhiên rồi, nhưng không thể đào ban ngày được, đợi tới tối rồi tìm cơ hội thích hợp đi.”

Đêm hôm khuya khoắt mà đi đào gốc liễu, nghe thôi đã thấy k1ch thích rồi.

“Còn cái này nữa.” Phó Lam Tự lấy từ trong áo khoác ra hai cây đinh đẽo từ gỗ dài chừng hai tấc, vừa cứng vừa sắc, đâm vào tay người sẽ tạo ra một lỗ sâu hoắm, “Tôi thấy trong ngăn kéo của mấy phòng đều có thứ này nên lấy hai cây về luôn.”

Kiều Vân Tranh cầm đinh gỗ trong lòng bàn tay, quan sát thật kỹ: “Lý do cây liễu được gọi là “liễu định hồn” cũng có liên quan tới tác dụng của nó, tôi từng nghe một tiền bối kể rằng đinh được đẽo từ gỗ có thể dùng cho thuật vu cổ, hoặc ngăn cản người chết, không cho họ siêu sinh.”

“Thuật vu cổ ư?” Phó Lam Tự quay lại nhìn giỏ liễu trong tủ, “Có liên quan gì tới làm người giấy không?”

“Tôi không rõ, biết đâu là thế.”

Cô đứng dậy, đi tới phía tủ rồi dời mười mấy quyển sách được bày sang một tầng khác.

Rõ ràng đống sách này đã rất cũ rồi, trang giấy ố vàng và giòn rộp, chữ viết bên trên cũng hơi mờ, phải đọc kỹ mới hiểu được.

Có đủ loại sách, thơ cổ, văn cổ, cũng có truyện kể dân gian.

Cô nhanh chóng lật từng trang, đọc lướt qua, càng đọc càng mỏi mắt nên xoa xoa mi tâm, nghỉ một lúc rồi lại đọc tiếp.

Kiều Vân Tranh vẫn đang nghiên cứu hai cây đinh gỗ, rất lâu sau mới nhẹ nhàng hỏi cô: “Em Lam, đã phát hiện được gì chưa?”

“Vẫn chưa.”

Lúc này Phó Lam Tự đã lật tới quyển sách thứ bảy thứ tám, cô nhìn anh một chút, lúc tỉnh táo lại, chợt cảm thấy hình như trang giấy trong tay dày hơn so với khi nãy một chút.

Cô nhíu mày, cúi đầu quan sát kỹ trang giấy đó, cuối cùng dùng móng tay cào vào mép tờ giấy, cẩn thận bóc ra một tờ giấy khác mỏng như cánh ve.

Hẳn là trang giấy thứ hai đã được làm bằng chất liệu gì đó nên hoàn toàn bám chặt vào trang giấy trước, may mà không dính lắm, vẫn có thể đọc được chữ bên trên.

Cô lật ra sau, quả nhiên, phần sau quyển sách này có khoảng mười trang dính nhau như thế, không biết bí mật ẩn trong đó sẽ rất dễ đọc lướt qua.

“Anh Vân, anh sang đây mà xem.”

Kiều Vân Tranh nghe vậy thì đứng dậy, thấy trên vài trang giấy bị cô bóc ra có chữ viết và hình vẽ liền nhau, hóa ra là…

Hướng dẫn làm người giấy.

“Đang dạy chúng ta làm người giấy thế nào à.” Anh nói, “Có cần học không?”

“Không thể không học được, với tính tình của cái game này, sớm muộn gì cũng phải học thôi.”

Thế là cả hai chau đầu vào nhau đọc từng trang sách, sau đó đặt cái giỏ liễu lên đầu gối, bắt đầu học cách làm người giấy.

Phó Lam Tự thực sự không ngờ có một ngày mình sẽ học một môn đòi hỏi tay nghề tỉ mỉ thế này.

Tuy là sau này có lẽ là chẳng có đất dùng.

— Đầu tiên là tạo ra khung xương cơ bản, sau đó nhét rơm vào bụng để đỡ khung, rồi cắt dán giấy màu dán vào thành quần áo.

Dùng máu của mình, viết tên mục tiêu của chú thuật vào mặt sau người giấy.

— Lấy một cây đinh đẽo từ gỗ liễu, nhỏ một giọt máu của mình vào rồi ghim lên đầu người giấy.

Cuối cùng.

Đốt người giấy, chú thuật sẽ có hiệu lực.

— Nhớ kỹ.

Chú thuật này chỉ được sử dụng một lần cho một người mỗi đêm, hiệu quả sẽ không chắc chắn.

Đồng thời, đêm tiếp theo, sẽ không được chỉ định lại cùng hai đối tượng.

Nếu trong cùng một gian phòng có cùng lúc hai người bị chỉ định là đối tượng của chú thuật, chú thuật sẽ tự động triệt tiêu.

“Hóa ra đinh gỗ dùng để làm thế.” Phó Lam Tự trầm ngâm, “Chẳng trách mà tối qua NPC đã bảo mỗi người phải viết tên lên cửa phòng, ra là để tiện cho việc làm chú thuật gϊếŧ nhau à?”

Trên trang sách viết hiệu quả bùa này là không chắc chắn, nói cách khác, chưa biết nó có thể gây ra cái chết cho người khác không.

Trong game, đôi khi vận may cũng là một chuyện bí ẩn, chẳng ai biết khi nào lưỡi hái này sẽ giáng xuống đầu mình.

Nhưng có một điều chắc chắn, chỉ cần có người chơi phát hiện ra bí mật này thì sẽ chẳng ai tiếc mà không thử.

*

Màn đêm lại buông xuống.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cả đêm nay Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đều không ngủ, cả hai chuẩn bị xuất phát ra sân sau để đào đất dưới cây liễu.

Tất nhiên, trước khi đi, cả hai vẫn cố tình xác nhận lại ngọn đèn trên bàn đã được đậy đồ sứ lại chắc chắn chưa.

Không thể đi qua cửa chính được, đi xuyên qua hành lang kia thì rất khó để bị người chơi khác phát hiện.

Vì thế chỉ còn đường cửa sổ thôi.

Một tay Kiều Vân Tranh chống lên khung cửa sổ, tay kia cầm thuổng sắt, nhẹ nhàng nhảy ra ngoài, tư thế cực ngầu.

Dù anh đẹp trai như thế, nhưng vẫn trông chẳng hợp với cái thuổng sắt này chút nào.

Phó Lam Tự cũng nhảy xuống bệ cửa sổ, đóng cửa lại.

Vừa đáp đất, cô đã nghe Kiều Vân Tranh thấp giọng dặn: “Em Lam, lát nữa nhớ cho kỹ, dù có nghe thấy gì cũng không được ngoảnh đầu lại nhé.”

Phó Lam Tự hơi sửng sốt, lập tức gật đầu.

“Tôi biết rồi.”

Kiều Vân Tranh bước tới bên cạnh rồi nắm lấy tay cô.

Đầu ngón tay anh lúc nào cũng lạnh lẽo, nhưng trong không khí ban đêm u ám này lại khiến người ta cảm thấy bình tĩnh một cách vô cớ.

Phó Lam Tự không từ chối, cả hai cứ thế mà nắm tay sóng vai nhau đi tới phía hàng liễu ở sân sau.

Ánh trăng lạnh lẽo, bóng cây trong sân đung đưa, tiếng gió rít từng cơn, mỗi bước đi đều cảm nhận được hơi lạnh thấu xương.

Phó Lam Tự nhìn chằm chằm vào cái bóng dưới chân mình, trong lòng thấy hơi kỳ lạ.

Sao cô cứ cảm thấy có ai đó đang đi theo mình không xa, dù tiếng bước chân đó rất nhỏ, thính lực nhạy bén của cô vẫn nghe ra được.

Nhưng cô không dám tùy tiện ngoảnh lại.

Ngay khi hai người băng qua hành lang của khoảng sân, lúc sắp bước vào sân sau, bất thình lình, cô nghe có người đằng sau đang gọi tên của mình.

Là tiếng của Kiều Vân Tranh, rất gần, gần như dán sát vào tai cô vậy.

“Phó Lam Tự.”

“Phó Lam Tự.”

Giọng nói của anh rất lo lắng, tựa như đang muốn nhắc nhở cô.

“Phó Lam Tự, mau quay lại đi, người bên cạnh em không phải tôi, đừng tin hắn!”

“Phó Lam Tự, mau quay lại bên cạnh tôi đi!”

Cái gọi là nửa đêm chớ ngoảnh đầu, thực chất bắt nguồn từ một truyền thuyết dân gian xưa.

Nếu nửa đêm bạn đi trên đường mà nghe có người sau lưng gọi tên mình, tuyệt đối đừng quay đầu lại.

Nếu bạn quay đầu lại, ngọn đèn tích tụ dương khí trên người sẽ bị tắt, ma quỷ sẽ có cơ hội xâm chiếm cơ thể của bạn.

Tiếc là có rất nhiều người không thể vượt qua cửa ải này, vì ma quỷ sẽ tìm mọi cách để dụ dỗ họ quay lại, chỉ cần là con người thì vẫn sẽ có khoảnh khắc yếu lòng.

Phó Lam Tự chợt thở ra một hơi thật dài.

Kiều Vân Tranh bên cạnh ra sức siết chặt tay cô hơn: “Sao thế?”

“Mới nãy có người ở đằng sau gọi tôi, là giọng của anh.”

Ánh mắt anh trở nên lạnh lùng: “Nó nói gì?”

“Nói anh là giả, nó mới là thật.”

Kiều Vân Tranh yên tâm, cô nói thế chứng tỏ là không hề bị ma quỷ lừa gạt rồi.

“Tôi ở ngay đây mà.” Anh nói khẽ, “Ngoài tôi ra thì đừng tin ai hết.”

“Tất nhiên tôi sẽ không tin rồi.”

Vì Kiều Vân Tranh thật sự sẽ không gọi thẳng tên cô là Phó Lam Tự.

Trong bóng tối vô tận, cả hai vẫn luôn kề sát bên nhau, bắt đầu từ gốc liễu đầu tiên ở sân sau, dùng tốc độ nhanh nhất để đào đất.

Ở chỗ lạ lùng này không thể không cất giấu thứ gì được.



Mấy ngày qua trong hiện thực, Thôi Lỵ Lỵ đã luyện võ karate, còn hỗ trợ cảnh sát bắt trộm, lúc nào cũng tự xưng mình là người tài cao gan lớn.

Có vài thế giới trước cô ta tự qua, cũng có vài thế giới là bỏ tiền thuê người dẫn qua, cô ta thấy mình đã gặp hết những thứ nên thấy rồi, xem như cũng có kinh nghiệm phong phú.

Cô ta không quá tin tưởng bạn cùng phòng hiện tại của mình là Uông Đằng, tên đó, trông có vẻ là một tên đầu óc ngu si, tứ chi phát triển, háo sắc, hơn nữa cũng chưa chắc là một lòng với cô ta.

Vẫn phải tự đi tìm manh mối thôi, tới đó nắm chắc được thắng lợi trong tay rồi hẵng suy xét xem kết thành đồng minh với ai.

Tóm lại, phải tìm một đồng minh đáng tin cậy chứ không thể nhờ vào thằng ngốc đó được.

Thế là nửa đêm, cô ta nhân lúc Uông Đằng ngủ để lén rời khỏi giường, bò ra ngoài cửa sổ, chuẩn bị ra sân sau tìm hiểu.

Hôm nay cô ta không tìm được thuổng sắt nhưng tìm được một cái xẻng, tuy khá nhỏ nhưng chí ít có còn hơn không, cùng lắm thì tốn thêm chút sức đào đất thôi.

Kết quả là cô ta mới đi được nửa đường đã thấy Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh cũng muốn tới sân sau.

… Một đôi mèo mả gà đồng, nhanh thế mà đã cấu kết với nhau rồi, lại còn cùng tiến cùng lùi nữa chứ.

Thực ra có một điều cô ta không muốn thừa nhận là, bản thân cô ta cũng hơi ghen tị.

Ngoại hình của Kiều Vân Tranh đúng là gu của cô ta.

Tiếc là anh có mắt như mù, thích con đ ĩ hay ra vẻ kia.

Cô ta nghĩ, chắc chắn con đ ĩ đó sẽ không sống lâu đâu, đợi khi đối phương chết rồi, nếu người đàn ông kia chịu xin mình vài câu, nhiều khi cô ta sẽ bỏ qua hiềm khích khi trước, miễn cưỡng chia sẻ manh mối cho anh.

Cứ như thế, cô ta vừa suy nghĩ lung tung vừa rón rén đi theo sau hai người, tính xem cả hai định làm gì.

Ánh trăng soi qua bóng cây, gió thổi vào khiến sau gáy cô ta phát lạnh.

Ngay sau đó, cô ta chợt nghe tiếng Uông Đằng phía sau, chắc chắn cô ta sẽ không nghe nhầm giọng nói thô kệch đó.

Uông Đằng đang lớn tiếng gọi cô ta.

“Thôi Lỵ Lỵ!”

“Thôi Lỵ Lỵ, mau quay về đi! Đằng trước là hai con ma đấy, cô không muốn sống nữa à?”

Cô ta thầm rùng mình, vô thức quay đầu lại.

“Anh nói cái…”

Chỉ thốt ra được ba từ đầu.

Rồi im bặt.

Cô ta phát hiện đằng sau mình trống rỗng, chẳng có ai hết.



Uông Đằng vẫn còn ngủ trên giường.

Trong lúc mơ màng, hắn mơ hồ nghe có tiếng động ngoài cửa sổ nên bèn cau mày đứng dậy nhìn, thấy Thôi Lỵ Lỵ đang chậm rãi bò từ bệ cửa vào.

“… Đm!” Hắn bị dọa sợ hết hồn, “Cô làm gì vậy? Coi chừng kéo ma tới đấy!”

Thôi Lỵ Lỵ ngồi xuống cạnh bàn vuông, mở miệng yếu ớt nói: “Đi tìm manh mối.”

“Có tìm được không?”

“Không.”

“… Ông mày biết ngay mà.” Hắn hừ một tiếng, xoay người nằm xuống, “Cô cũng chỉ được cái mõm.”

Nếu là Thôi Lỵ Lỵ ban ngày chắc đã cãi ầm lên với hắn rồi.

Nhưng giờ Thôi Lỵ Lỵ lại chẳng nói gì, chỉ lẳng lặng ngồi đó, nhìn bóng lưng hắn chằm chằm.

Sau một lúc lâu, giống như đêm qua, ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng khóc thê lương của ma nữ, dư âm văng vẳng trong tai, mãi mà chẳng dứt.

Có vẻ Uông Đằng đã quen, hắn nheo mắt nhìn thoáng qua ngọn đèn trên bàn, xác nhận ngọn đèn đã được đậy đồ sứ mới yên tâm quay lưng đi.

Hắn lẩm bẩm trong miệng: “Gì mà ngồi như khúc gỗ vậy, nửa đêm phát bệnh à? Hay là tôi không chừa đủ giường cho cô? Ở đây chẳng ai thèm quan tâm cô có phải phụ nữ không đâu, cô ghét bỏ tôi thì tự nằm trên đất ngủ đi.”

Thôi Lỵ Lỵ nhìn hắn một cái rồi quay sang cửa sổ.

Ánh trăng chiếu vào cửa sổ, gương mặt ma nữ bên ngoài đang dán vào cửa kính, cái miệng thoa son đỏ tươi như đang khóc.

Cô ta nhìn nhau với ma nữ một lúc lâu, ánh mắt đờ đẫn từ từ trở nên trống rỗng.

Cuối cùng cô ta đứng dậy, lê bước chân đi tới giường.

Cô ta vươn tay ra, chậm chạp đẩy Uông Đằng đang nằm trên giường.

“Uông Đằng.” Cô ta khàn giọng nói, “Uông Đằng, tôi đói… Tôi đói quá…”

Uông Đằng bị cô ta đánh thức, trên mặt lộ ra vẻ thiếu kiên nhẫn: “Đm, ba bữa ăn cháo nhạt như nước rửa bát, cmn ai mà chả đói hả? Ông mày tìm đâu ra thức ăn cho mày giữa đêm hôm thế này hả? Cút đi xa xa đi, đừng có phiền ông mày ngủ!”

“…”

Uông Đằng bị Thôi Lỵ Lỵ hành hạ như thế nên cũng gần như là tỉnh ngủ, trong lòng ôm một cục tức.

Nhưng hắn nằm đó đợi một lúc vẫn không nghe Thôi Lỵ Lỵ nói gì, cũng chẳng thấy cô ta lên giường nên không khỏi thấy hơi lạ.

Hắn quay đầu lại, phát hiện Thôi Lỵ Lỵ mới đứng bên giường đã vô cớ biến mất tăm.

“… Thôi Lỵ Lỵ?” Một dự cảm chẳng lành chợt nảy ra, hắn sợ hãi, vô thức gọi vài tiếng, “Thôi Lỵ Lỵ, cô đâu rồi? Đừng có giả thần giả quỷ nữa, ông đây không thích thế đâu nhé!”

Một lúc lâu vẫn chẳng ai đáp lại, nhưng trong góc tường lại loáng thoáng có tiếng sột soạt rất khẽ, như chuột đang gặm nhấm thứ gì đó, trong màn đêm yên tĩnh trở nên cực kỳ rõ ràng.

Uông Đằng xoa cánh tay nổi đầy da gà, do dự mang giày xuống giường, lần theo âm thanh để tìm.

Nhờ có ánh trắng, hắn thấy được Thôi Lỵ Lỵ đang ngồi xổm ở góc tường.

Chỉ mới nhìn một cái mà da đầu hắn đã tê cứng, lỗ chân lông trên người đều sợ hãi tới mức sắp nổ tung, mồ hôi lạnh liên tục túa ra.

Hắn hoảng hốt lùi ra sau mấy bước, suýt chút đã đυ.ng phải ngăn tủ sau lưng.

Trên miệng Thôi Lỵ Lỵ đầy máu, cô ta đang say sưa gặm ngón tay trên tay phải của mình, ngon lành như đang gặm cánh gà ngâm ớt vậy.

Rốp rốp rốp.

Đốt ngón tay trỏ của cô ta đã gãy hoàn toàn, thế mà cô ta lại như chẳng thấy đau gì.

Tiếng răng và xương ma sát vào nhau khiến người ta thấy ớn lạnh, thấy da thịt của cả bàn tay đã sắp bị gặm lộ ra xương trắng hết, cô ta vẫn chưa thỏa mãn, vẫn hút máu tươi và thịt vụn đang rơi xuống.

Cô ta li3m môi một cái, sau đó dùng bàn tay phải đã gặm chẳng còn gì chụp lấy vai trái của mình.

Móng tay cô ta như một con dao sắc bén, rạch ngay quần áo, xé toạc một miếng thịt trên vai xuống.

“Ngon, ngon quá… Ngon thật đấy…”

Cô ta nhét cả miếng thịt vào miệng, nhai nhồm nhoàm, vừa nhai vừa lẩm bẩm.

Máu sền sệt thấm hết bộ quần áo xanh trắng của cô ta, chảy từ tay áo xuống đất, đọng lại thành vũng.

Có vẻ cô ta vẫn chưa phát hiện, cứ như đang ăn thịt dê mà xé rách một tay, mãi tới khi cánh tay trái hoàn toàn bị ăn hết, trở thành một cái khung xương đầy máu, lủng lẳng bên người.

Cô ta ngẩng đầu nhìn Uông Đằng, trên mặt cũng dính đầy máu, khi cô ta nói chuyện, một số lượng lớn thịt trộn với máu rơi ra, cô ta nhe hàm răng loang lổ máu của mình cười với hắn một cái.

Nụ cười đó tràn đầy hạnh phúc, quỷ dị tới mức khiến người ta ớn lạnh.

Cô ta hỏi Uông Đằng: “Anh có đói không? Có muốn ăn không?”

“…”

Uông Đằng đã xuyên việt nhiều lần như thế, từng thấy ma gϊếŧ người, cũng từng thấy người gϊếŧ ma, nhưng thực sự chưa bao giờ chứng kiến cảnh tự ăn mình thế này.

Hắn vốn nông cạn, đêm khuya không may bắt gặp cảnh bạn cùng phòng tự ăn mình thế này, tóc gáy đã dựng đứng hết cả, hai đầu gối mềm nhũn ra, chỉ muốn ngất đi thôi.

Nếu không nhờ tâm lý hắn quá cứng thì nhiều khi đã sợ vãi cả đái rồi.

Thôi Lỵ Lỵ không chờ hắn trả lời, cũng chẳng thất vọng, chỉ cúi đầu lần nữa, ăn bản thân tiếp.

Cô ta đã ăn hết cánh tay và bả vai rồi, giờ bắt đầu xé thịt trước ngực, ngón tay cô ta móc móc ở chỗ ngực, mỗi lần đều có một lượng máu lớn tràn ra, nhuộm đỏ bùng quần và giày của cô ta.

Ngón tay sắc bén của cô ta cuối cùng cũng đâm hẳn được vào trong ngực, sau một lúc lâu dùng sức thì móc ra một trái tim vẫn còn đang đập, há miệng cắn mạnh xuống.

Chỉ nghe “Xoẹt —” một tiếng, máu trong trái tim đó lập tức phun ra mấy thước.

Thôi Lỵ Lỵ ngã xuống đất, hai mắt mở to, trên mặt vẫn là nụ cười thỏa mãn, cứ thế mà tắt thở.

Trong phòng lại yên tĩnh lần nữa, chỉ còn Uông Đằng đang run như cầy sấy.

Uông Đằng nhìn thi thể Thôi Lỵ Lỵ chằm chằm, ánh mắt thất thần, rất lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.

Hắn chết lặng quay người đi, run rẩy trở về giường, kết quả là tay mới đυ.ng phải chăn đã cúi người xuống, nôn mửa không kiểm soát nổi.

Đây chắc chắn là một đêm không thể ngủ được.

*

Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh đào gốc liễu cả đêm ở sân sau, mãi tới khi hừng đông, sắc trời hơi sáng, họ mới về theo đường cũ, leo cửa sổ về lại phòng.

Có thu hoạch hay không à? Đúng là có thật.

Kiều Vân Tranh đào được một hộp gỗ dán bùa dưới một gốc liễu, bên trong là một cái ngọc bội buộc dây đỏ.

Trông hình dáng thì ngọc bội này có vẻ như là cá âm dương trong Bát Quái, nhưng chỉ có một nửa màu trắng, nửa màu đen thì không thấy.

“Hệ thống không thể nào chôn hai ngọc bội cùng dưới gốc liễu được, nửa còn lại chắc chắn được giấu ở chỗ khác rồi.”

“Tóm lại là em giữ nửa này trước đi.”

Phó Lam Tự đang nằm trên giường chợp mắt, Kiều Vân Tranh cúi người xuống, thuận tay nhét ngọc bội vào túi áo khoác của cô.

Cô mở mắt ra, nhìn thẳng vào anh.

Một tay Kiều Vân Tranh chống trên mép giường, hơi cụp mắt nhìn cô.

“Sao thế, không chợp mắt tí à?”

Ai ngờ Phó Lam Tự chưa kịp trả lời đã nghe một tiếng thét vang lên từ cuối hành lang.

Trò chơi này lúc nào cũng thế, luôn dùng một tiếng thét để mở màn cho sự chết chóc của người chơi.

Đôi khi là người chơi nam hét, đôi khi lại là người chơi nữ, ai hét chẳng quan trọng, miễn sao có cùng hiệu quả là được.

Đã xuyên việt nhiều lần thế rồi, sao phải làm ầm lên chứ?

“Giờ có muốn ngủ cũng chẳng được nữa rồi.” Cô xoay người xuống giường, “Đi xem thử nào.”

Hai người đi thẳng tới phòng cuối cùng, thấy trước cửa đã có rất nhiều người tụ tập, mà ông lão áo xám đang cầm chổi và ki hốt rác, cả một cái túi vải rất rộng nữa, thu dọn thi thể của Thôi Lỵ Lỵ.

Cái chết của Thôi Lỵ Lỵ cực kỳ thảm khốc, nửa trên người giống như bị thú hoang cắn xé, máu thịt lẫn lộn với xương trắng, tơi tả khiến người ta không thể nào nhìn thẳng được.

Một con ngươi của cô ta vẫn đang nhìn thẳng sang đây, gương mặt dính đầy máu đọng lại một nụ cười quỷ dị.

Cặp đôi kia rúc vào nhau, Thư Anh vùi mặt vào lòng bạn trai, rõ ràng là không thể nhìn được cảnh tượng này, bạn trai cô ta thì vỗ lưng cô ta, thấp giọng an ủi.

Cố Mặc Trì đứng một bên, lặng lẽ quan sát Uông Đằng đang ngồi bên giường, trên giường vẫn còn vết nôn đã khô, trông rất khó coi.

Y hỏi: “Anh Uông à, bạn cùng phòng của anh chết rồi, anh có gì muốn nói không?”

Uông Đằng râu ria xồm xoàm, mắt thâm đen, chỉ mới qua một đêm mà như đã già đi mười mấy tuổi.

“Liên quan gì tới ông đây.” Hắn yếu ớt chửi, “Con mụ này nửa đêm muốn chạy đi tìm manh mối, chẳng biết gặp phải thứ gì mà về đã bắt đầu tự gặm mình, vừa gặm còn vừa hỏi ông đây có đói không nữa… Đcm! Ông đây chọc phải ai chứ?!”

Phó Lam Tự chợt nhớ ra, hình như tối qua có người theo dõi sau lưng mình thật, xem ra rất có thể là Thôi Lỵ Lỵ.

Nửa đêm chớ ngoảnh đầu, chắc là Thôi Lỵ Lỵ đã gặp ma rồi.

“Cô ta làm trái quy tắc à? Haizz, nửa đêm ra ngoài, con ma nữ kia lại ở bên ngoài khóc lóc, không trúng chiêu sao được?”

Người vừa nói là một người chơi nam tên Đậu Siêu, gò má cao, lông mày thấp, ngoại hình bẩm sinh là xảo trá, hôm qua chính tên này đã mỉa mai trò chơi bắt đầu như xem mắt, có thể thấy chẳng phải người tốt lành gì.

Tất cả mọi người đều chẳng nói gì, im lặng nhìn vào trong phòng.

Chỉ trong chốc lát, ông lão áo xám đã quét dọn thịt vụn trên đất sạch sẽ, cho thi thể Thôi Lỵ Lỵ vào túi vải rồi kéo ra ngoài.

Lúc rời khỏi phòng, ông ta chậm rãi xé tờ giấy viết tên Thôi Lỵ Lỵ xuống.

Uông Đằng ở sau lưng hỏi: “Này, phòng này đã có người chết rồi, tôi có thể đổi phòng khác không?”

Ông lão áo xám quay đầu lại, trên khuôn mặt trắng bệch lộ ra một nụ cười.

“Không được.”

“… Đệch.”

Chuyện này đồng nghĩa với việc từ nay tới khi trò chơi kết thúc, hắn phải đối diện với những vết máu vương vãi khắp sàn và bãi nôn trên giường của chính mình.

Xử lý thi thể xong, nhạc đệm cho buổi sáng cũng đã kết thúc, rõ ràng tất cả người chơi đã bị đống thịt vụn khiến cho mất hứng ăn, chẳng ai tới sảnh lớn ăn sáng hết.

Ngoài Phó Lam Tự và Kiều Vân Tranh.

Đối với Phó Lam Tự mà nói, cơm có ngon hay không cũng phải ăn một miếng, cơ thể khỏe mạnh là trên hết, nếu không thì sao đối phó với đám yêu ma quỷ quái kia được?

Cô húp bát cháo rồi về phòng với Kiều Vân Tranh, trên đường thấy cặp đôi kia cầm một cây cuốc nhỏ đi ra sân sau, hình như cũng đang tính đi đào đất dưới gốc liễu.

Tiếc rằng họ đã muộn một bước rồi, đồ chôn dưới gốc liễu giờ đang ở trong túi của cô đây.

Trong hành lang, Đậu Siêu và nữ cộng sự của hắn đang xì xầm, dương như là bàn bạc chuyện gì đó.

Thấy cả hai đi tới, Đậu Siêu ngồi thẳng dậy, tỏ vẻ chẳng làm gì hết.

Hai bên lướt qua nhau, Phó Lam Tự bình tĩnh nhìn hắn một cái.

Lạ thay, cô lại tình cờ bắt gặp ánh mắt của hắn.

——————

Tác giả có lời muốn nói: Từ đây trở xuống là một số giải thích về trò chơi.

1. Có một số độc giả đang nghi ngờ, ví dụ như người chơi mới thi đấu với người chơi cũ trong trò chơi thì liệu họ có thể sống sót qua hai, ba rank không; ví dụ như nam nữ chính và bạn bè lên tới Bạch Kim, tất cả xuyên chung một cửa thì sao?

Về chuyện này, thực ra hệ thống có cơ chế, căn cứ theo tình huống để cân bằng, tuy rằng thi thoảng sẽ gặp một số cao thủ ký hợp đồng tới rank Đồng, nhưng đa số người chơi mới vẫn sẽ được ghép với rank lính mới (Đây chỉ là vấn đề hên xui thôi)

Người chơi nhiều như thế, muốn tất cả những người quen biết nhau kết hợp trong cùng một cửa là một chuyện có xác suất cực thấp, hơn nữa nếu muốn tránh rủi ro tuyệt đối, hoàn toàn có thể ký hợp đồng 2:2, ký xong là có thể chọn thời gian xuyên việt, đừng chọn cùng một thời gian là sẽ không được ghép chung cửa rồi.

2. À, sao hệ thống này lại chó như thế, sao chỉ có ba người được sống sót.

Hệ thống này tên là [Hệ thống thoát hiểm cho người sống sót], được lấy cảm hứng từ bộ phim “Căn Phòng Tử Thần”.

Hệ thống chọn những người sống sót sau các vụ sự cố, tai nạn, mục đích chính là để những người chơi được gọi là may mắn này quyết định ra nhóm người may mắn nhất, vì thế tỉ lệ sống sót được thiết lập cực thấp, hơn nữa còn thường xuyên được thêm thắt vào yếu tố may rủi.

Nói chung là đừng hỏi, vì hệ thống là đồ thần kinh mà.