Đừng Cười! Đây Là Game Kinh Dị

Chương 17: Lâu Đài Cổ (Rank Vàng) - Chương 17: Lập nhóm

Lúc Phó Lam Tự mở mắt ra, cô vẫn nằm trên bàn làm việc ở phòng ngủ, duy trì tư thế mà mình đã ngủ trưa khi trước.

Thế là xuyên việt về rồi.

Trời sắp tối, cô đứng dậy xuống lầu tìm một vòng, phát hiện Bạch Tiêu không có ở nhà, trong phòng khách chỉ có Bạch Sanh thôi.

Bạch Sanh đang gọi một hộp gà rán, vừa ăn vừa xem phim, nghe tiếng bước chân nên quay đầu lại, mới nhìn đã suýt nhảy dựng lên.

“Ôi trời ơi Lam Lam! Cậu bị sao thế này? Đợi tí nhé, tớ gọi xe cứu thương ngay đây!”

Đúng vậy, vì lúc ở bệnh viện chém zombie nên cả người Phó Lam Tự toàn là máu, thoạt nhìn trông như sắp đi tới nơi rồi.

Cô cởϊ áσ khoác ra, bình tĩnh xua tay: “Không sao đâu, không phải máu của tớ.”

Bạch Sanh bước tới, luống cuống quan sát cô từ trên xuống dưới, chắc chắn cô nói thật mới yên tâm.

“Chỉ có rank Bạc thôi mà ba người trải qua chuyện thảm khốc tới vậy hả?”

“Lúc đầu thì cũng ổn, rất đơn giản và bình thường, nhưng trận hỗn chiến cuối cùng thì khó tả lắm.”

Nói xong, Phó Lam Tự cũng chẳng vội giải thích mà chỉ vào phòng tắm tắm trước, sau đó giặt sạch quần áo bẩn rồi vứt đi.

Còn chuyện tại sao lại muốn giặt trước khi vứt thì…

Vứt đi là vì sợ xui, giặt là vì không muốn có người phát hiện ra đống quần áo dính đầy máu này rồi hiểu lầm là có án mạng.

Cô thay một bộ quần áo mới, sảng khoái như một người có cuộc sống mới, sau đó quay lại phòng khách ăn gà rán với Bạch Sanh, tiện thể kể cho Bạch Sanh nghe về quá trình của hai ngày qua luôn.

Bạch Sanh rất khó hiểu: “Tớ cũng từ rank Bạc mà lên mà, khi ấy thấy đâu có bi3n thái tới vậy đâu, có cả quân đoàn zombie nữa chứ.”

“Khó nói lắm, tớ nghi là do trận đấu thăng rank cấp Đồng của Cảnh Hạc quá dễ nên độ khó được chuyển dời, trận đầu rank Bạc sẽ gặp nhiều trở ngại hơn.”

“Ồ… Ra là thế…”

“Hoặc có lẽ vì tớ với Kiều Vân Tranh đều là rank cao, hai người bảo vệ một người xuyên việt, hệ thống sẽ tự động ghép với thế giới rank Bạc khó nhất.”

Bạch Sanh giật mình: “Cũng đúng nhỉ, hệ thống đâu có ngu, sao lại để cho các cậu thắng dễ dàng thế được? Phải hành các cậu một chút chứ.”

Phó Lam Tự gật đầu: “Đúng rồi, Bạch Tiêu đâu, anh ấy đi đâu rồi?”

“À, anh tớ nhận được một job, đấu thăng rank Bạc, đối phương ra giá rất cao nên anh ấy bèn đi một chuyến.”

“Bảo anh ấy xong đơn này thì đừng nhận nữa, tháng này ba chúng ta không xuyên rank Vàng, cuối tháng chắc phải bắt buộc xuyên, chuyện này cần phải bàn bạc lại một chút.”

Nhiệm vụ bắt buộc xuyên việt của hệ thống phải trùng khớp với rank cá nhân, xuyên việt ở rank cấp thấp hơn không được tính.

Như Phó Lam Tự là Vàng III, dù cô có xuyên mười lần rank Bạc thì cũng không được tính, phải xuyên ít nhất một lần rank Vàng mới được.

Xuyên việt một mình chỉ có thể đợi tới cuối tháng, chỉ khi ký hợp đồng mới được thể chọn thời gian xuyên thôi.

Nhưng tới rank Vàng này, muốn tìm bạn đồng hành đáng tin cậy để cùng xuyên thật ra rất khó, ai cũng có những cân nhắc và trăn trở riêng của mình.

Hơn nữa hệ thống có quy định là ba người cùng rank không được xuyên việt chung, tối đa chỉ được hai người thôi.

Vì thế giờ Bạch Sanh đã lên tới Vàng, tình hình hơi khó giải quyết một chút, cô ấy, Bạch Tiêu và Phó Lam Tự đều là Vàng, cùng rank, cả ba không thể nào xuyên chung với nhau như Phó Lam Tự, Cảnh Hạc và Kiều Vân Tranh được.

Nhưng để hai anh em họ xuyên việt thì Phó Lam Tự lại không yên tâm lắm.

“Có gì mà bàn nữa?” Bạch Sanh nghi ngờ, “Anh tớ nói rồi mà, một ngày trước cuối tháng sẽ ký hợp đồng, hai bọn tớ sẽ đi chung.”

“Tháng trước cậu mới thăng lên Vàng, đấu thăng rank Bạc khi đó cũng không khó lắm, tớ e ván Vàng đầu tiên của cậu sẽ không dễ xử lý lắm đâu.”

“…” Bàn tay cầm gà rán của Bạch Sanh khựng lại, nét mặt do dự.

Phó Lam Tự lại nói: “Hơn nữa Sanh Sanh à, cậu cũng hiểu thực lực của mình mà, đến rank Vàng rồi, anh của cậu không dễ dàng ứng phó như ở rank Bạc đâu.”

“…” Bạch Sanh buông gà rán xuống, lẳng lặng che mặt lại.

Cô ấy không thể không thừa nhận rằng Phó Lam Tự nói không sai chút nào.

Bình thường xem phim kinh dị là cô ấy đã hét ầm lên rồi, mỗi lần xuyên việt về đều gặp ác mộng. Trí thông minh miễn cưỡng đạt tiêu chuẩn, gϊếŧ ma chặt quái như đang đánh vài ba tên lưu manh, tổng thể sức mạnh cùng lắm chỉ được một sao rưỡi, rank Bạc còn kéo chân sau của anh mình thì nói gì tới rank Vàng nữa.

Cô ấy hỏi với vẻ mặt buồn bã: “Thế giờ phải làm sao đây Lam Lam?”

Phó Lam Tự nhét nửa miếng gà rán còn lại vào miệng, tay kia vỗ vai cô ấy, nét mặt không hề có chút thay đổi nào, xem như đang an ủi.

“Đừng hoảng, sẽ có cách thôi mà.”

Bạch Sanh nghe vậy cũng thoáng yên tâm hơn chút đỉnh.

Cũng hiểu sao nhưng bấy lâu nay cô ấy luôn có cảm giác tin tưởng Phó Lam Tự, phải nói là ngoài anh trai Bạch Tiêu ra, người cô ấy tin nhất là Phó Lam Tự.

Phó Lam Tự nói có cách thì chắc chắn sẽ có cách thôi.

*

Trưa hôm sau Bạch Tiêu quay về, lúc đó Phó Lam Tự với Bạch Sanh đang ngồi quanh bàn nhỏ để nấu lẩu, trong lúc vô tình quay đầu lại đã phát hiện anh ta ngồi trên sàn nhà phòng khách.

“… Anh!” Bạch Sanh nhảy lên, vui vẻ chạy tới, “Thuận lợi không?”

Phó Lam Tự trả lời thay Bạch Tiêu: “Chắc là thuận lợi lắm đấy, trông quần áo sạch sẽ chưa kia, chẳng dính tí đất cát nào hết.”

Bạch Tiêu cười: “Đúng là không khó, chơi trốn tìm với ma, người chơi cũng ít, hai bọn anh trốn khá kỹ nên sống sót tới cuối cùng mà vẫn chưa nhìn được mặt con ma.”

“Được rồi, nếu anh đã về thì lát nữa ăn cơm xong chúng ta chia nhóm làm nhiệm vụ cuối tháng chút nhé.”

Bạch Tiêu ngẩn ra: “Cuối tháng hả? Vẫn là anh đi chung với Sanh Sanh thôi, chia nhóm gì nữa?”

“Em thấy không an toàn, rank Vàng là phải đối diện với một đám người rank cao, huống hồ gì ván đầu của Sanh Sanh rất có thể sẽ là độ khó nhất trong rank Vàng nữa.”

Bạch Tiêu rất hiểu đạo lý này, nhưng dựa trên nguyên tắc không gây thêm phiền phức cho người khác, anh ta vẫn kiên trì với ý kiến của mình.

“Lam Lam, em phải tin là anh làm được chứ.”

“Em biết anh làm được, nhưng chúng ta cần sự an toàn tuyệt đối kìa.”

Anh ta trầm ngâm một lúc lâu rồi tỏ vẻ hơi chần chừ: “Nhưng quy tắc của hệ thống là ba người chung rank không được xuyên chung, nói cách khác, anh phải tìm thêm một người chơi rank Bạch Kim nữa — Giờ anh tìm đâu ra người chơi rank Bạch Kim chịu tạo nhóm đây chứ?”

Phó Lam Tự gắp một miếng thịt bò béo ngậy, chấm vào đ ĩa dầu mè của mình: “Không sao, em tìm được rồi.”

“Em tìm được rồi á?”

Đúng lúc này, chuông cửa chợt vang lên, Bạch Sanh đứng dậy ra ngoài mở cửa, kết quả vừa mở ra đã thấy Kiều Vân Tranh đứng bên ngoài.

“… Ủa?”

Kiều Vân Tranh mặc quần áo sáng màu, đút hai tay trong túi, dịu dàng mỉm cười.

“Chào buổi trưa, nghe nói ở đây có rank Vàng cần tạo nhóm nhỉ?”

“…”

“Đúng vậy, vào đi.” Phó Lam Tự lấy thêm một bộ bát đũa nữa, rất tự nhiên hỏi, “Có muốn ăn chung không?”

Kiều Vân Tranh cũng chẳng khách sáo, vui vẻ đáp: “Tất nhiên là có rồi.”

Mãi tới khi anh ngồi vào bàn, anh em nhà họ Bạch mới nhìn nhau, ý thức được anh là người chơi Bạch Kim mà Phó Lam Tự tìm được.

Bạch Tiêu dò hỏi: “Có vẻ hai người hợp tác trong rank Bạc lần này rất vui nhỉ?”

“Sao gọi là “có vẻ rất vui được”?” Kiều Vân Tranh đáp, “Phải nói là cực kỳ vui mới đúng.”

“À…”

“Nếu có thể, thậm chí tôi còn muốn gắn bó dài hạn với em Lam nữa kìa, dù sao trong hệ thống này, tìm được một cộng sự đúng gu và ăn ý thật sự quá khó mà.”

Phó Lam Tự hơi nhướng mày: “Tôi sẽ cân nhắc.”

Kiều Vân Tranh gật đầu rất kiên nhẫn: “Ừ, tôi đợi câu trả lời chắc chắn của em nhé.”

“Cảnh Hạc về nhà rồi hả?”

“Về rồi, mấy ngày nay tôi tính xuyên với cậu ta thêm lần nữa, hoàn thành nhiệm vụ tháng này luôn.”

“Có cần tôi đi theo không?”

“Không cần, ván trước đã khó rồi thì ván tiếp theo chắc chắn sẽ đơn giản, em không cần phải tốn thời gian đi đâu.”

Phó Lam Tự hỏi: “Nhiệm vụ bắt buộc của rank Bạch Kim là hai tháng một lần, của anh là cuối tháng này hay cuối tháng sau vậy?”

“Cuối tháng sau.” Kiều Vân Tranh cười, “Hay là cuối tháng này tôi tranh thủ tạo nhóm với em luôn nhé?”

“Thế thì tôi nói thẳng luôn.” Phó Lam Tự chỉ sang Bạch Sanh bên cạnh, “Bạn tôi cuối tháng này sẽ chơi rank Vàng, hai anh em họ cộng thêm anh nữa, ba người xuyên chung, anh cho giá đi.”

Kiều Vân Tranh như đang suy nghĩ: “Thế còn em?”

“Cuối tháng tôi xuyên việt một mình, không cần tạo nhóm.”

“Ba người xuyên chung thì được.” Anh suy nghĩ một lúc lâu, không nhanh không chậm nói, “Cho giá thì không cần, gần đây tôi không có thiếu tiền, nhưng mà… Tôi có một điều kiện.”

“Anh nói đi.”

Anh nhướng mày nhìn sang cô: “Trong nhóm này nhất định phải có em, tôi mới tham gia vào.”

“…” Phó Lam Tự khựng lại, nét mặt hơi cạn lời, “Điều kiện gì kỳ vậy?”

“Em muốn tạo nhóm cũng là vì muốn đảm bảo cô bé rank Vàng này không bị sự cố gì đúng không?” Ánh mắt Kiều Vân Tranh vẫn dán vào mặt cô, nhưng lại chỉ đũa sang Bạch Sanh, “Em với tôi hoàn toàn có thể bảo vệ cô ấy cẩn thận rồi — Còn về anh cô ấy, người chơi rank Vàng IV xuyên việt một mình sẽ rất nhẹ nhàng mà.”

Phó Lam Tự lại chưa nghĩ tới tổ hợp kiểu này nên nhất thời rơi vào im lặng.

Bạch Sanh hơi căng thẳng: “Thế có ổn không vậy? Tôi chưa bao giờ tách ra khỏi anh tôi hết…”

Rõ ràng Bạch Tiêu cũng không yên lòng, dù sao cũng là em gái mình một tay dẫn dắt mà, trước đây anh ta lúc nào cũng ở bên cạnh bảo vệ Bạch Sanh hết, anh ta không dám tùy tiện giao Bạch Sanh cho những người khác.

Nhưng người chơi có thể thăng lên rank Bạch Kim sẽ có vài tính lạ, anh ta cũng hiểu.

Huống hồ gì Kiều Vân Tranh rõ ràng tới vì Phó Lam Tự, ngoài Phó Lam Tự ra sẽ không ký hợp đồng với ai khác, chuyện này âu cũng bình thường.

Đây đúng là một vấn đề cần cân nhắc.

Để mình tự dẫn em gái vào rank Vàng, hay là giao em gái cho đối phương đây, rốt cuộc chọn cách nào là an toàn hơn?

Anh ta vô thức nhìn sang Phó Lam Tự: “Lam Lam, em nghĩ sao?”

Chuyện này đồng nghĩa với việc anh ta đang xác nhận với Phó Lam Tự rằng Kiều Vân Tranh có đáng tin cậy thật không.

Phó Lam Tự một tay chống cằm, không nói gì một lúc lâu, cuối cùng mới nghiêm túc mở miệng.

“Em nghĩ là khả thi, chỉ cần anh tin tưởng em thì cứ chốt thế đi.”

“Tất nhiên là anh tin em rồi, nhưng mà…”

“Nhưng mà không tin tôi à?” Kiều Vân Tranh thản nhiên hỏi, “Anh Bạch nghĩ rank của tôi là bơm nước vào sao?”

“… Không, tôi không có ý đó.” Bạch Tiêu nói, “Là vì em gái tôi vẫn chưa quen với việc xuyên chung với người chơi lạ, thậm chí nó còn chưa xuyên chung với Lam Lam nhiều nữa.”

Mấy lần đó là khi Phó Lam Tự rảnh rỗi không có khách hàng nên tùy tiện ký hợp đồng, đi theo hai anh em dạo quanh rank Bạc một vòng, tích lũy điểm thưởng thôi.

Kiều Vân Tranh mỉm cười: “Cô Bạch phải có trải nghiệm chứ, nếu không dù anh Bạch có bảo vệ cô ấy mãi được thì tới Bạch Kim cũng không thể nằm không hưởng thắng thế nữa đâu.”

Đây là sự thật, dù sao rank Bạch Kim cũng toàn là thần tiên hỗn chiến với nhau, nhưng người có thể sống sót đều là người có vận may và thực lực cực mạnh.

Dù hai người xuyên chung vào rank Bạch Kim cũng phải kề vai chiến đầu thật ăn ý, chỉ dựa vào một người thì căn bản không có chút hy vọng nào.

Muốn sống sót tới cuối cùng, không còn cách nào khác là tự hoàn thiện bản thân hết.

Bạch Tiêu đỡ trán thở dài.

Anh ta nói: “Sanh Sanh à, em làm được mà đúng không?”

Bạch Sanh hiểu suy nghĩ của anh trai mình, cô ấy nhìn anh ta, một lúc lâu sau hạ quyết tâm, ra sức gật đầu.

“Ừm, em sẽ cố gắng hết sức.”