Một chiếc giường dài, trời còn chưa hoàn toàn lạnh, Lư Miêu thị đã sớm đốt nóng cho nhi tử, sợ hắn bị đông lạnh, lúc này Lư Gia Phú và thê tử Từ Kiều Nương một người ngồi xếp bằng trên giường, một người còn nằm trong chăn, thấy khuê nữ bưng chén tới, lúc này mới hai mắt tỏa sáng rời khỏi chăn ấm áp.
Lư Gia Phú có thân hình cao gầy, bởi vì thân thể không thường xuyên làm việc, nhìn qua cực kì trắng trẻo, nhưng bởi vì sống mũi cao mang tính biểu tượng của Lư gia và hốc mắt sâu, nhìn qua cũng không tính là văn nhược.
Từ Kiều Nương vừa mới bò ra khỏi chăn có ba bốn phần tương tự với Lư Bảo Bảo, tuy rằng tướng mạo không bằng con gái, nhưng cũng là một mỹ nhân chuẩn mực, lúc này còn chưa rửa mặt, tóc rối bời, nhưng vẫn điềm đạm đáng yêu như trước.
Ánh mắt hai mẹ con rất tương tự, mắt hạnh, con ngươi đen trắng rõ ràng, nhìn thôi đã lộ ra vô tội, Từ Kiều Nương tuy rằng đã gả người tám năm, còn có một nữ nhi sáu tuổi, nhìn qua vẫn ngây thơ như thiếu nữ chưa lấy chồng.
Cũng đúng, trước khi lấy chồng là cô nương nhỏ nhất và duy nhất trong nhà, được nuôi dưỡng yếu đuối ngây thơ, sau khi lập gia đình lại gặp phải một người chồng cũng được trưởng bối thiên vị lại che chở mình, lại càng không có bao nhiêu tiến bộ.
"Cháo hôm nay là do mẹ nấu?"
Lư Gia Phú tuy là giọng điệu nghi vấn, nhưng biểu tình lại khẳng định.
Rất đơn giản, chỉ có lúc Lư Miêu thị nấu cháo mới sẽ nhớ nấu thêm một quả trứng gà để cháu gái đưa tới, đổi lại là đại tẩu và đệ muội, chỉ sợ sẽ trực tiếp quên đi chuyện này, như thế thì trứng gà ngày hôm đó sẽ chờ Lư Miêu thị bận rộn xong việc trong tay rồi mới đưa tới.
Lư Gia Phú biết tâm tư nhỏ của đại tẩu đệ muội, nhưng hắn cảm thấy chút tâm tư nhỏ kia rất nhàm chán, vợ hắn hiện tại là một người nuôi hai thân, quy củ con dâu Lư gia lúc mang thai mỗi ngày đều có thể ăn một quả trứng gà, các nàng nhìn không quen nhị phòng bình thường xuất lực ít, lại không dám công khai đối kháng nhị lão, cũng chỉ dám động những động tác nhỏ bé này, chờ mong một ngày nào đó mẹ chồng vội vàng choáng váng quên chuyện trứng gà, nhị phòng có thể bớt chà đạp một quả trứng gà.
Nhưng Lư Gia Phú và Từ Kiều Nương là loại người sẽ uất ức mình sao, nếu có một ngày ngay cả Lư Miêu thị cũng quên nấu trứng gà cho Từ Kiều Nương, chỉ sợ bọn họ đã sớm náo loạn.
"Mau mau mau!"
Nhìn thấy trứng gà, Từ Kiều Nương vốn còn chuẩn bị ngủ một giấc đã hoàn toàn thanh tỉnh, nàng vỗ vỗ vị trí bên cạnh mình, bảo khuê nữ nhanh chóng bò lên, Lư Gia Phú cũng vào lúc này dời bàn trà nhỏ đuôi giường đến giữa ba người.
Lư Bảo Bảo tay ngắn chân ngắn, nhưng bò lại rất linh hoạt, chỉ chốc lát sau đã dùng tay chân bò lên trên giường, đặt chén lên bàn trà, ba người sáu con mắt ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm một quả trứng gà màu vàng trắng kia.
Từ Kiều Nương dẫn đầu đưa tay, cầm lấy trứng gà gõ về phía mép chén, rất nhanh lột vỏ trứng gà, mấy giây sau, trứng gà cởi bỏ vỏ ngoài màu vàng trắng, lộ ra "thân thể" trắng nõn mềm mại.
"Quy củ cũ, em một nửa, một nửa hai người chia đôi."
Từ Kiều Nương bẻ trứng gà thành hai nửa, một nửa để lại cho mình, nửa còn lại lại bị chia làm hai nửa, hơi nhiều chút đưa cho nam nhân của nàng, ít hơn thì đưa cho khuê nữ.
Lư Gia Phú và Lư Bảo Bảo đều ngoan ngoãn ngồi nhận trứng gà, giống như đã quen với phương thức chia trứng này.
Kỳ thật lúc mới bắt đầu, Lư Bảo Bảo từ chối, theo nàng thấy, đây là đồ mẹ nàng bồi bổ thân thể, nàng và phụ thân có thèm ăn cũng không nên thèm món trứng gà này, nhưng Từ Kiều Nương và Lư Gia Phú lại cảm thấy tất cả thứ tốt trong nhà nên chia sẻ, không cảm thấy ăn đồ của phụ nữ mang thai bổ bồi là một chuyện mất mặt cỡ nào.
Lư Bảo Bảo khiêm nhường còn một lần bị hai vợ chồng nhận là biểu tượng ngu ngốc, trong mắt bọn họ, ai có thể thoát khỏi mị lực của trứng gà đây, nhận thức này còn từng dẫn phát tới thảo luận kịch liệt giữa vợ chồng, bọn họ bắt đầu lo lắng nữ nhi ngốc có hơi ngốc này, sẽ không biết tranh thủ thứ tốt thì tương lai có thể sống tốt hay không, bọn họ có phải không thể trông cậy vào đứa nhỏ này hay không, còn nên thừa dịp phụ mẫu còn trẻ, dỗ dành thêm chút thứ tốt tích góp cho khuê nữ.