Đâu Cần Em Nói Tiếng Cảm Ơn

Chương 10: Thú vị rồi đây

Tuấn Lâm không ở lại lâu, anh bàn bạc công việc với đồng sự xong xuôi là muốn dời đi, vốn định ở cả ngày nhưng cái tên Trịnh Vỹ bị ngứa mồm luôn chọc anh. Ăn trưa tại Công ty xong anh lái xe trở về nhà. Trên xe không bật nhạc, đường về nhà buổi trưa rộng thênh thang, vắng lặng khiến anh rơi vào trầm tư. Lời Trịnh Vỹ nói, phải chăng anh đã thay đổi mà chính anh không nhận ra, trước giờ anh không gần phụ nữ. Vy Vy là người đầu tiên anh tiếp xúc lâu nhất mà không bài xích anh. Đối diện với anh lúc nào cũng thấy cô ấy cười, mà anh biết đôi lúc là nụ cười công thức, khi nào cười thật lòng thì ánh mắt cũng cười, một nụ cười rất vô tư, không che giấu cảm xúc. Về đến nhà, lái xe vào gara xong xuôi, anh như mọi khi tiến vào phòng khách. Trong nhà yên ắng, chắc Vy Vy đang trên phòng, anh cũng trở về phòng riêng. Đang ung dung về phòng thì con Mập bỗng từ đâu phi về phía anh, kêu lên những tiếng "Meo, Meo" khẩn thiết. Anh ôm nó vỗ về, xoa đầu, nhưng nó vùng ra tiếp tục kêu lên rồi lại phi ra ngoài, phi đến cửa thấy anh vẫn đứng im nhìn nó, nó lại tiếp tục gào lên. Tuấn Lâm chợt nghĩ nó muốn anh đi theo nó, kết quả đúng là như vậy, anh vội vàng chạy theo hướng Mập dẫn đường. Kết quả nó dẫn anh ra khu vực bể bơi. Tuấn Lâm dự cảm chuyện chẳng lành, anh lao ra phía bể bơi, thấy Vy Vy mắt nhắm nghiền nổi trên mặt nước. Không kịp suy nghĩ nhiều anh nhảy ùm xuống bể cứu người. Anh bơi nhanh về phía Vy Vy, túm lấy Vy Vy mà cô không kịp hét tiếng nào, nước đã ọc vào miệng. Tuấn Lâm kéo Vy Vy tới khu vực nước nông, một tay anh ôm ngang người Vy Vy, dùng sức kéo từ phần eo cô sốc lên, một tay với lấy thanh inox lối dẫn lên xuống. Đang cố hết sức bình sinh để kéo cô lên thì lúc này Vy Vy ho sặc sụa vì sặc nước, hai tay cô giữ lấy cánh tay đang siết vòng qua eo mình đau nhức nhối. Tuấn Lâm giật mình, dừng động tác, mới để ý sinh vật tưởng nằm im bất động giờ dãy dụa trong lòng anh. Anh nới cánh tay đang ôm ngang người cô. Vy Vy được gỡ khỏi gọng kìm, cô quay người đối diện với anh, chưa kịp nói gì, trọng tâm không ổn định lại ngã chúi vào vòm ngực anh, tay không biết bám vào đâu, đành túm bừa lên người Tuấn Lâm để không ngã tiếp. Tuấn Lâm lại một lần nữa kéo cô lên, lần này là lên hẳn trên bờ. Anh còn mặc nguyên bộ đồ sáng nay phi xuống nước, giờ quần áo ướt sũng, sơ mi trắng dính sát vào người, khác gì không mặc áo. Vy Vy xấu hổ, hai má bắt đầu nóng, cô lý nhí: "Tôi không cố tình, tại anh buông tôi ra khiến tôi mất trọng tâm. Còn nữa, sao anh lại kéo tôi lên làm gì."

Tuấn Lâm lúc này cũng đang thở hắt ra, vừa nãy dùng sức kéo cô vào nhanh nhất có thể khiến anh khá tốn sức lực, may mắn cô không sao, giờ còn đang ở đây chất vấn anh là tốt rồi. Anh vừa nói vừa bình ổn lại hơi thở: "Chẳng phải tôi xuống cứu cô sao, tôi vừa về đến nhà con Mập đã gào lên đòi tôi đi theo cứu người."

Vy Vy cười bất lực: "Cả chủ, cả tớ nhà anh giỏi quá nha, tôi là đang thiền trên nước, tôi không có chết đuối, con Mập đâu rồi không biết, rõ ràng vừa nãy nó còn nằm đây tắm nắng trên ghế mây."

Quần áo trên người Tuấn Lâm đã ướt sũng, anh đưa tay lên vuốt ngược tóc mái, mang theo những hạt nước bắn về phía sau, chút nước còn lại nhỏ từ trên trán, chạy xuống sống mũi thẳng tắp rồi nhỏ xuống. Ánh sáng lấp lánh sau lưng anh, Vy Vy dù cảm thấy hơi chói mắt nhưng vẫn cố nhìn thêm chút nữa. Giây phút này cô cảm thấy như thước phim quay chậm, nam thần bên hồ bơi đang tỏa hào quang hấp dẫn trí mạng, khơi gợi bản chất mê trai trong cô trỗi dậy. Tuấn Lâm thấy có gì sai sai, anh bỏ lại Vy Vy đang đứng ngây ngốc rồi quay lưng đi vào nhà. Vy Vy gọi với theo: "Anh nên thay đồ ngay đi."

Tuấn Lâm lúc này mới nhìn xuống, không nói thêm lời nào phi thẳng vào nhà. Đứng dưới vòi sen phòng tắm, lại bất giác hồi tưởng cảm xúc ban nãy. Khi vội vàng nhảy xuống kéo cô vào thì không sao, đến khi cô ngã vào lòng anh thì lại khác. Sự tiếp xúc gần gũi trước giờ anh chưa cảm giác qua, chỉ thấy nếu cứ giữ cô lâu thêm lúc nữa thì không ổn. Nhìn từ bắp tay, đến bàn tay, l*иg ngực đang phập phồng hít thở, nơi nào cô chạm qua đều râm ran khó tả. Tuấn Lâm vội vàng tắm thật nhanh, cuốn khăn tắm ra ngoài. Lau tóc, lau người xong xuôi, anh lấy điện ra xem thấy báo tin nhắn Mess từ Lion King.

Lion King: Hehe, khoe với chú là cháu sắp được gặp cô giáo rồi, sau bao ngày mong nhớ thì cô ấy đã xuất hiện lại, vui quá đi.

Darkness: Cô giáo là Idol của nhóc à mà vui thế.

Lion King: Tại chú chưa thấy, chứ cô giáo cháu đúng là Idol luôn ấy.

Darkness: Ờ vậy cố học chăm, tiếp thu hết lời cô giảng nhé.

Lion King: Yes, Sir, cháu vào học ca chiều đây ạ.

Darkness: Ok nhóc.

Cầm điện thoại suy nghĩ một lúc Tuấn Lâm điện cho mẹ, mẹ anh nhanh chóng bắt máy, con zai cưng gọi phải nghe ngay chứ. "Mẹ, sao mẹ lại thuê Vy Vy đến làm?"

Mẹ anh mở cờ trong lòng, con trai giờ đã có chút tiến bộ, bà giả bộ bình thản: "Vy Vy con bé làm phiền con à, nếu thế mẹ chấm dứt hợp đồng luôn."

Thấy mẹ nói vậy Tuấn Lâm vội vàng: "Không, con không có ý đó, mẹ có mục đích gì đúng không ạ?"

"Sao hôm nay con kỳ thế, Vy Vy làm gì con à?"

"Không có, là con thấy lạ thôi."

"Sao trước không lạ mà bây giờ lạ, mẹ nói con này, lâu nay con cứ mải lo sự nghiệp, giờ con hãy nghĩ đến bản thân mình đi, không phải mẹ bắt ép con phải lấy vợ sinh con, mẹ chỉ mong con mở lòng với người khác phái. Cái mẹ muốn là con hãy giao du nhiều lên, đừng mãi sống trong thế giới riêng của mình. Đúng là mẹ có dụng ý khi thuê Vy Vy vào làm, con bé là phụ nữ hiện đại, nó sẽ cho con cái nhìn mới về phụ nữ. Mẹ không ép Vy Vy làm bất kỳ việc gì trái đạo đức, con bé có tri thức và chính kiến của mình, mẹ cũng tin Vy Vy là lựa chọn sáng suốt của mẹ, có con bé ở đó mẹ cảm thấy yên tâm hơn, con xem còn thắc mắc gì nữa không."

"Thôi mẹ ạ, mẹ nghỉ đi lúc nào con nói chuyện mẹ sau."

Ngắt máy rồi Tuấn Lâm thả mình xuống giường suy nghĩ về những điều mẹ anh nói. Lại nghĩ lúc nãy vội vàng nhảy xuống nước kéo Vy Vy lên bờ trong khi cô cũng biết bơi, anh lại thấy bản thân mình ấu trĩ, hấp tấp quá.