Chương 45: Hoa Đào về nhà…
Một tháng sau, một mình Hoa Đào mang theo Đông Oa và nữ nhi Ngọc nhi về trấn Tú Thủy. Lúc nàng xuất hiện, vẻ mặt Liêu thị vô cùng kinh ngạc, chưa tới năm mới, thư viện lại không nghỉ, “Sao bây giờ muội đã trở lại rồi? Tam thúc đâu? Không cùng về với muội sao?”Thần sắc Hoa Đào có chút mất tự nhiên, “Hắn… Hắn còn chút việc ở thư viện, ta về trước.”
Mọi người đã trở lại không thể cứ đứng chắn trước cửa như vậy, Liêu thị cuối cùng vẫn bảo Hỉ Nhi và Tam Nha giúp Hoa Đào đem đồ đạc cất vào trong nhà.Nghe được tin Hoa Đào trở về, Thẩm Nghị và Trinh nương cũng cảm thấy có chút kỳ quái. Bây giờ mới là tháng mười hai, tính thời gian, Thẩm Nghị mới đến thư viện không bao lâu, Hoa Đào cũng theo đó rời đi.
“A… Mệt chết ta!” Hoa Đào duỗi thắt lưng, mệt mỏi dựa vào trên giường. Ngọc nhi và Đông Oa thì đang chơi cùng nhau trên phản.
Lúc Trinh nương ôm Minh nhi đi vào liền nhìn thấy cảnh này. Minh nhi ngạc nhiên nhìn Ngọc nhi ở trên phản, giãy dụa muốn đi ra chỗ nàng. Trinh nương bèn bảo Tam Nha trông coi Minh nhi, để tỷ đệ hai người chúng nó chơi cùng một chỗ trên phản.
“Lúc này, sao tỷ có thể trở về được?” Trinh nương ngồi bên người Hoa Đào, không hề khách khí hỏi. Hoa Đào có thể lừa được Liêu thị chứ không thể lừa được nàng. Lần này Hoa Đào trở về nhất định là đã có chuyện gì xảy ra.
Hai mắt Hoa Đào mị nhãn như tơ, cười hỏi lại một câu, “Sao vậy? Ta không thể trở về sao?”
Trinh nương bất đắc dĩ lắc đầu, “Đâu có nói tỷ không thể trở về, chỉ là tỷ… Mang theo cả Đông oa và Ngọc nhi, sợ là đã gạt tam ca về một mình. Có phải xảy ra chuyện gì không? Hai người cãi nhau?”
Hoa Đào lắc đầu bật cười, “Muội nói xem, ta và hắn có thể vì cái gì mà cãi nhau?”
Trinh nương ngẫm lại cũng thấy đúng. Tính tình của Hoa Đào và Thẩm Huy nàng đều biết, Hoa Đào hoạt bát hướng ngoại, mọi việc đều không thèm để ý. Thẩm Huy lại là ngưởi trầm ổn, hỉ giận đều không hiện lên trên mặt. Cái kiểu vợ chồng này, bình thường cũng sẽ không xuất hiện vấn đề lớn gì. Nghĩ lại cách sống chung của Thẩm Huy và Hoa Đào thì biết. Mỗi lần Hoa Đào tức giận, Thẩm Huy đều bất động thanh sắc, khiến cho Hoa Đào gặp phải địch thủ, cái kiểu không hé răng ra nói này, khiến cho nàng tức giận cũng chả làm được gì.
“Muội thấy tỷ như vậy, đúng là bộ dáng bỏ nhà trốn đi. Không vì cãi nhau vậy thì vì cái gì?”
Hoa Đào búng nhẹ một cái lên đầu Trinh nương, cười nhẹ, “Nha đầu kia, muội sao lại cứ ngốc như vậy chứ? Nếu ta muối bỏ nhà trốn đi sao lại quay về Thẩm gia? Vậy không phải là bị bắt về ngay lập tức hay sao? Ta nha…” Hoa Đào đè thấp thanh âm, “Ta mang thai!”
“A!” Trinh nương kinh hỉ kêu lên, lập tức lại oán giận sẵng giọng, “Tỷ mang thai đứa nhỏ sao lại chạy xa như vậy? Mấy tháng? Cũng không sợ làm bị thương đứa nhỏ!”
Nhìn ý cười trong suốt trên mặt Hoa Đào, Trinh nương lại nghĩ tới một chuyện, “Không đúng a, Hoa Đào tỷ, làm sao tam ca có thể để tỷ mang thai chứ?”
Trinh nương nhớ rõ ràng ngày hôm sau ngày Hoa Đào sinh Ngọc nhi, liền cãi nhau về chuyện mang thai với Thẩm Huy. Mà ngày đó Thẩm Huy rõ ràng tỏ vẻ mình không muốn có con nữa, cũng không muốn Hoa Đào sinh thêm lần nữa. Nguyên nhân đương nhiên rất đơn giản, hắn sợ Hoa Đào vì sinh con mà xảy ra chuyện.
Hoa Đào che miệng cười hì hì, “Ta đã nhờ đại phu khám qua, đã mang hơn hai tháng, nếu cứ ở thư viện nhất định hắn sẽ phát hiện, cho nên ta liền mang theo đứa nhỏ chạy về đây. Về phần làm thế nào để mang thai… Tất nhiên là vụиɠ ŧяộʍ mang rồi!”
Trinh nương hoảng sợ, theo phản xạ nhìn về phía phản, thấy Đông Oa và Tam Nha đều vô cùng chuyên chú chăm sóc hai hài tử mới khẩn trương quay lại, có chút tức giận chất vấn Hoa Đào, “Cái gì gọi là sợ bị tam ca phát hiện? Còn vụиɠ ŧяộʍ mang? Tỷ… Tỷ… Tỷ có phải làm ra chuyện gì không nên làm rồi hay không!”
Nàng biết Hoa Đào rất lớn mật, luôn có ý nghĩ khác so với nữ tử bình thường, nhưng mà… không đâu, Hoa Đào làm sao có thể làm ra cái chuyện bất trung bất trinh này được!
Nhìn phản ứng của Trinh nương, Hoa Đào lập tức biết được là nàng hiểu sai lời mình, liền bực mình vỗ nàng một cái, “Nghĩ cái gì vậy hả? Đem mấy cái ý nghĩ bậy bạ trong đầu muội xóa sạch cho ta! Ta là loại người này sao?”
Trinh nương nhẹ nhàng thở ra. Tuy rằng, nàng biết Hoa Đào không phải loại người như vậy, nhưng vẫn sợ Hoa Đào nhất thời lạc lối… Trinh nương nhịn không được, oán trách, “Ai bảo tỷ không nói rõ ràng!”
Hoa Đào vô lại cười một cái, đặt tay lên bụng, đắc ý nói, “Hắn không cho ta mang thai đứa nhỏ, ta sẽ không mang thai được sao? Ta sẽ không chuốc rượu hắn sao? Hắn quá chén, ta muốn làm cái gì mà chả được! Mang thai đứa nhỏ thôi mà, không phải chỉ cần làm chuyện kia thôi sao? Nam nhân a, uống chút rượu là hồ đồ ngay, khoái hoạt dâng lên, làm sao mà nhớ được nhiều chuyện như vậy!”
Trinh nương nghe xong trợn mắt há mồm, chuốc rượu? Chuyện kia? Nàng cảm thấy có chút choáng váng.
“Tỷ… Ý tỷ là… Tỷ đem tam ca…” Trinh nương thật sự nói không ra được mấy từ kia.Hoa Đào gật gật đầu, cười vô cùng sáng lạn, “Đúng vậy, sau này mỗi lần cùng ta sinh hoạt vợ chồng đều cẩn thận tính toán, sau đó… Ta tính tính a…” Hoa Đào gập ngón tay lại ngẫm nghĩ, “Đại khái là chuốc hắn bốn lần đi!”
Trinh nương hết chỗ nói luôn rồi, “Tỷ… Sao gan lại lớn như vậy a…”
“Ha ha ha, cái này có tính là gì, dù sao có thể mang thai là tốt rồi! Tuy nhiên ta cũng không dám quá đáng quá, cho nên hiện tại ta mang thai, sợ hắn tức giận mới chạy nhanh về đây ở, cứ trốn vài ngày rồi nói sau!”
Trong lòng Trinh nương đã có suy nghĩ, Hoa Đào vì đứa nhỏ, ngay cả chuyện chuốc rượu phu quân cũng làm được, hiện tại chỉ mang theo đứa nhỏ rời nhà trốn đi, có cái gì không làm được chứ?
“Tỷ cảm thấy mình có thể trốn được mấy ngày?” Nàng không tin, Thẩm Huy lại không hề phát hiện.Hoa Đào không thèm để ý nói, “Có thể trốn được ngày nào hay ngày ấy. Ta đoán chậm nhất là ngày kia hắn sẽ tới đây. May mà lần mang thai này, đứa nhỏ không làm khó ta. Một đường bôn ba, ta vẫn khỏe mạnh, không hề mệt mỏi.”
Trinh nương vừa bực vừa buồn cười. Hai người cùng nhau nói rất nhiều chuyện, hầu hết đều là chuyện xoay quanh mấy đứa nhỏ.Đương nhiên cũng nói tới chuyện xảy ra với Thẩm Nghị.Hoa Đào thở dài, “Lần này tiểu thúc tự dưng bị liên lụy, nhưng chuyện trọng đại như vậy, lại có thể toàn thân trở ra cũng đã là quá may mắn rồi. Về chuyện khoa khảo… Tướng công nói, tiểu thúc trải qua chuyện lần này đối với quan trường tâm ý đã nguội lanh, như vậy cũng tốt, hiểu ra kết cục cuối cùng đó là được rồi.” Kết cục như vậy cuối cùng cũng chỉ giống như một nhà của Trần đại nhân.
Trinh nương cũng thở dài theo, “Lúc chàng về đã nói hết mọi chuyện với muội. Hiện tại, quan trường gian nan, quan tốt cũng bị quan xấu làm hỏng. Muội tình nguyện chàng cả đời đều làm một tú tài, cũng không muốn chàng gặp phải nguy hiểm.”
“Không nói nữa, không nhắc đến mấy chuyện không vui đó nữa. Ta khó khăn lắm mới trở về một lần, muội cũng giúp ta thoải mái chút đi. Vì đứa nhỏ này, mấy tháng vừa rồi ở thư viện ta vất vả lắm đó, lại còn phải đề phòng hắn, sợ hắn đoán được liền tức giận với ta.” Hoa Đào cười hì hì nói.
Trinh nương nghiêng người liếc mắt nhìn nàng, “Hiện tại không sợ huynh ấy giận tỷ sao? Muội thấy, tam ca nhất định rất giận tỷ mới đúng!”
Hoa Đào vuốt bụng, khóe miệng nhếch lên, “Hắn dám! Hiện giờ ta đang mang thai! Hắn còn muốn thế nào! Nếu hắn dám giận ta, ta sẽ mang đứa nhỏ chạy đi, để hắn tìm cả đời cũng không thấy.” Miệng thì nói vậy, nhưng trong mắt Hoa Đào vẫn luôn toát lên nét hạnh phúc, tướng công luôn thương nàng, hiện giờ ngay cả đứa nhỏ cũng có rồi, chạy cũng đã chạy ngoại trừ chấp nhận, Thẩm Huy còn biện pháp nào nữa chứ?
Hai người cùng nhau hi hi ha ha nói chuyện cả ngày, mãi cho đến bữa cơm chiều mới ôm đứa nhỏ đi ra chính ốc.Trên bàn cơm, Thẩm Huy đã bảo người mang lời nhắn nói cho Thẩm Huy chuyện hai mẹ con Hoa Đào đã về nhà an toàn. Lúc Thẩm Phong nói còn cố ý nhìn thần sắc của Hoa Đào.
Vẻ mặt Hoa Đào vô cùng tự nhiên đồng ý, ôm Ngọc nhi uy nàng ăn cơm. Ngọc nhi hiện giờ cũng đã một tuổi rưỡi, đã cai sữa một thời gian, có thể ăn chút cơm hay mì.
Buổi tối, Trinh nương nói chuyện của Hoa Đào với Thẩm Nghị, Thẩm Nghị cười ha ha, luôn mồm nói Hoa Đào quá lợi hai! Nhưng sau khi cười lại làm vẻ mặt ngiêm túc giáo dục Trinh nương, “Nàng cũng không được làm như vậy, biết không? Có chuyện gì phải thương lượng với ta! Trăm ngàn lần không thể học theo nàng!”
Trinh nương cười tươi đáp ứng. Hoa Đào có thể làm ra chuyện đó là vì Hoa Đào có tính không sợ trời không sợ đất. Còn nàng thì cho dù có chuyện gì xảy ra cũng không làm được.Thẩm Huy đến, so với bọn họ nghĩ còn nhanh hơn. Sáng sớm hôm sau, đã thấy Thẩm Huy phong trần mệt mỏi về nhà.
Hai vợ chồng một trước một sau trở về. Một người ôm đứa nhỏ, một người sắc mặt âm trầm, nghĩ cũng biết giữa hai người này nhất định có chuyện gì đó xảy ra.
Cả người Thẩm Huy tản ra lãnh ý, mặt đen xì giống như bị quệt đáy nồi, nhanh chóng đạp cửa đi vào trong nhà. Thẩm Huy nhìn thấy cũng không ngăn lại, Liêu thị nhìn không được nói thầm, “Cũng không biết hai đứa nó xảy ra chuyện gì…”
Thẩm Phong liếc mắt nhìn qua, Liêu thị liền thu miệng lại, rốt cục không dám nói gì nữa.
“Nàng có nên giải thích cho ta một chút không?” Thẩm Huy ngồi trên ghế, nhìn Hoa Đào thảnh thơi trên giường.Đông Oa biết tình hình không ổn, lập tức ôm Ngọc nhi lui ra ngoài.“Ta mang đứa nhỏ quay về nhà.”
“Ừ.”
“Chưa nói với huynh là vì sợ huynh tức giận.”
“Ừ.”
“Ta mang thai.”
“Nàng còn dám nói chuyện mang thai với ta!” Thẩm Huy căm tức nhìn Hoa Đào.
Hoa Đào hoàn toàn không thèm nhìn hắn tức giận, đứng lên kéo tay hắn, nũng nịu nói, “Tướng công a, chàng xem, mang thai thì cũng đã mang thai rồi, đúng không? Chàng đừng tức giận nữa, đến đây sờ chút đi.” Hoa Đào túm lấy tay Thẩm Huy xoa lên bụng mình, sau đó đặt mông ngồi trên đùi hắn, tay còn lại vòng ra sau ôm lấy cổ hắn.
“Sờ đi… Nơi này có đứa nhỏ của chúng ta, nếu nó là con trai, sau này trưởng thành nhất định sẽ hiếu thuận với cha mẹ, yêu thương tỷ muội, nếu là nữ nhi, lại giống như Ngọc nhi của chúng ta, đáng yêu như vậy. Tướng công…” Thanh âm của Hoa Đào kéo dài thật dài, mang theo hương vị ngọt ngào, làm nũng nói.
“Ta biết chuốc rượu chàng quá chén… Khụ khụ… Có chút không đúng, nhưng mà người ta muốn có đứa nhỏ thôi mà, muốn một đứa con so với chàng còn đẹp hơn.” Hoa Đào vụиɠ ŧяộʍ liếc nhìn sắc mặt của Thẩm Huy, thấy sắc mặt hắn dần dần tốt lên mới tiếp tục nói, “Chàng đừng giận nữa mà, được không? Tướng công?” Hoa Đào cọ cọ hai má Thẩm Huy.
Một tay Thẩm Huy ôm lấy thắt lưng của nàng, một tay vuốt bụng, vẻ mặt vô cùng bất đắc dĩ, nhưng trong giọng nói lại tràn ngập sủng nịnh, “Nàng luôn luôn khiến ta lo lắng! Loại chuyện này chỉ cần nói chuyện một chút là được, làm gì phải vụиɠ ŧяộʍ như thế chứ? Một mình nàng mang đứa nhỏ đi xa như vậy, ta làm sao có thể yên tâm được đây?”
“Được rồi được rồi, ta biết mình sai rồi.” Ngoài miệng Hoa Đào nhận sai, trong lòng lại cười tươi như hoa. Nàng đã nói rồi mà, Thẩm Huy chỉ có thể chấp nhận thôi!
Sau này, khi Trinh nương nghe Hoa Đào đắc ý nói đến chuyện này không khỏi âm thầm tặc lưỡi. Hoa Đào tỷ thật sự là càng ngày càng… Thông minh!