Chương 3: Hỏi thăm chuyện Hà gia…
Ngày hôm sau, Hà Tam Lang nhờ Lưu ma ma tới Thẩm gia một chuyến, lựa lời nói ra chuyện hôn ước, lại giải thích thêm việc hai nhà đã có định thư, cũng nói qua chuyện thân thể Lưu thị, hàn huyên một lúc rồi rời đi.Chờ Lưu ma ma vừa đi, Thẩm Phong nghĩ lại lúc cha mẹ sắp đi quả thật có nhắc qua chuyện hôn sự của lão tứ Thẩm Nghị và khuê nữ Hà gia, tìm kiếm một lúc thì thấy định thư kia. Sau khi cùng thê tử Liêu thị thương lượng, hắn quyết định nói chuyện này cho Thẩm Nghị.
Thẩm Nghị vừa đỗ tú tài, người đến làm mối nhiều không kể xiết. Chính là từ trước tới giờ Thẩm Nghị luôn chuyên tâm đọc sách, cũng không có đặt tâm tư vào phương diện này. Thẩm Nghị là người trầm ổn, hay kết giao bằng hữu. Gần đây, trong nhà hễ nhắc đến việc hôn sự, hắn liền trốn tới chỗ bằng hữu. Thực ra không phải hắn không muốn thành hôn ,mà là hắn không thích bà mối hay đám người thân thích gì đó dùng ánh mắt đánh giá hắn. Thay vào đó , ở chỗ bằng hữu luận bàn thi văn hoặc cùng nhau đọc sách còn thú vị hơn.
Sau khi nghe đại ca đại tẩu nhắc tới chuyện này, lại nghe thấy đối phương chỉ có mười hai tuổi, Thẩm Nghị liền chán nản cúi đầu. Nhịn không được than thở, “Mới có mười hai tuổi, còn chưa tới tuổi cập kê nữa, sức khỏe mẫu thân nàng lại không tốt, thúc giục thành thân như vậy là muốn ta cưới xung hỉ phải không?”
Thẩm Phong vừa nghe xong, mặt trầm như nước, “Hà gia nói rõ ràng, không phải cho ngươi đi xung hỉ. Là Hà phu nhân cảm thấy thời gian của mình không còn nhiều, sợ nữ nhi giữ đạo hiếu lại trì hoãn hôn sự của các ngươi.”
Thẩm Phong cùng Liêu thị trước đã cùng nhau thương lượng qua, tuy rằng có chút bất mãn chuyện Hà gia quá vội vàng, Hà phu nhân muốn gả nữ nhi lại đây tất nhiên là vì tuổi Thẩm Nghị không còn nhỏ, chỉ sợ cũng có một phần muốn cho nữ nhi cưới chồng để xung hỉ. Nhưng vừa nghĩ như vậy lại thấy cũng tốt, nếu Hà phu nhân thật sự không trụ nổi, nữ nhi Hà gia giữ đạo hiếu ba năm, Thẩm Nghị liền hai mươi, hắn là người thông minh, vừa đỗ tú tài, bà mối đạp nát cửa để cầu hôn, nếu lại từ chối…cho dù lấy tiểu thư Hà gia làm cớ cũng sẽ vẫn làm cho mọi người cho rằng Thẩm Nghị quá mức cao ngạo. Điều này đối với hắn sau này cũng không phải chuyện hay gì.
Nữ nhi Hà gia tuổi có chút nhỏ, cưới vào cửa, Thẩm Nghị cũng không bị quấy rầy, cũng có thể an tâm mà đọc sách. Thẩm Phong vừa nghĩ như vậy lại cùng thê tử thương lượng, liền nguyện ý để cho tiểu thư Hà gia vào cửa sớm một chút.
Thẩm Nghị thấy đại ca cùng đại tẩu đều nói như vậy, cũng không dám nói thêm câu gì nữa. Phụ mẫu Thẩm gia đi sớm, Thẩm Phong một mình chống đỡ gia nghiệp, ở trong nhà, hắn là ấu đệ nên được chiếu cố nhiều nhất, hắn luôn luôn kính trọng đại ca. Hơn nữa cửa hôn sự này là do cha mẹ trước khi ra đi đã định.
“Được rồi, vậy dù sao cũng phải nói cho đệ biết cô nương kia trông như thế nào chứ?”Thẩm Nghị nói xong sắc mặt có chút hồng. Dù sao cũng là thiếu niên, đối với chuyện hôn nhân cũng có chút chờ mong.
Thẩm Phong vừa thấy Thẩm Nghị nguyện ý, tất nhiên là đồng ý đi hỏi thăm một chút.
Trấn Tú Thủy không lớn lắm, Thẩm gia thước phô cùng Hà gia tạp hóa cũng chỉ cách nhau có một con phố. Liêu thị đi ra ngoài dạo qua một vòng, đã tươi cười đầy mặt trở lại.
Về đến nhà, Thẩm Phong liền hỏi, “Thế nào, hỏi thăm thấy tốt lắm hả?”
Liêu thị nhìn Thẩm Nghị ngồi một bên không thèm để ý nhưng mà lỗ tai lại dựng thẳng lên liền che miệng cười, nhìn trượng phu vui vẻ nói: “Chàng gấp gáp cái gì, ta vừa mới đi một vòng rồi trở lại còn chưa được nghỉ chân đâu, ngay cả ngụm nước cũng chưa uống, vừa thấy đã hỏi, cũng phải chờ ta thở đã chứ.” Nói xong còn nhìn Thẩm Nghị liếc mắt một cái.
Thẩm Nghị ngượng ngùng đỏ mặt, ban đầu thì còn có chút không tự nhiên, sau lại nghĩ tiểu thư Hà gia sau nàu sẽ cùng mình đi qua cả đời, liền nhịn xuống vẻ không tự nhiên này, thoải mái bưng trà, “Mời đại tẩu dùng trà.”
“Ai u, tiểu thúc nhà ta thật không hổ là muốn lập tức cưới vợ, còn biết đau lòng cho đại tẩu ta nữa nha.” Liêu thị lập tức trên đùa không chút nể tình.
Thẩm Nghị lại nhịn không được, dùng sức nháy mắt với đại ca, chính mình lại trốn ở một bên, “Đệ ra trước của sổ hít thở không khí.”
Thẩm Phong nhịn cười, tinh tế hỏi Liêu thị.
“Nói đến Hà gia tiểu thư này, thật đúng là một người rất được.” Liêu thị tự mình kể lại, đem chuyện Trinh nương trong một năm này chăm sóc mẫu thân bị bệnh cùng chiếu cố bào đệ nói hết một lượt. Cũng đem chuyện Hà gia cùng Lưu gia cẩn thận nói hết.
Nói đến việc Hà phu nhân bị bệnh, Liêu thị liền thở dài một hơi, “Thật sự hiếm thấy, tiểu thư Hà gia tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thật sự là một người con có hiếu. Nghe thím Trương nói, Hà phu nhân sau khi sinh Hà tiểu thư sức khỏe liền suy yếu rất nhiều. Hà gia tiểu thư từ khi còn nhỏ đã chiếu cố mẫu thân, sau khi sinh Hà gia thiếu gia, Hà phu nhân liền nằm liệt giường, thím Trương từng tới thăm, nói rằng phòng kia căn bản là người không vào được. Hà phu nhân vào thời điểm bệnh nặng, trước mặt các nàng còn ói ra đầy người Hà tiểu thư. Hà tiểu thư một câu cũng không bật ra khỏi họng, hầu hạ mẫu thân tắm rửa sạch sẽ mới xin phép đi rửa mặt chải đầu, khó mà có được người hiếu tâm như cô nương ấy.”
Thẩm Nghị vừa nghe xong, trong lòng dâng lên một dòng cảm xúc không rõ, nàng ấy mới có mười hai tuổi, đã phải làm những việc như vậy sao? Khi hắn năm tuổi cha mẹ đều qua đời, ba người ca ca cùng chị dâu đều thực chiếu cố hắn. Sau này đai ca cưới đại tẩu Liêu thị, Liêu thị cũng rất thương hắn. Nhị ca Thẩm An bận việc buôn bán, nhiều năm ở Chu Châu, hàng năm mỗi khi trở về đầu giảng giải cho hắn các tin tức thú vị bên ngoài, có khi còn mang quà cáp này nọ cho hắn. Thói quen này đến khi cưới nhị tẩu Trương thị cũng không thay đổi. Tam ca Thẩm Huy cho dù tới thư viện Tùng Nhân làm phu tử cũng vẫn thường thường viết thư dạy hắn công khoá… Thời điểm hắn mười hai tuổi, còn đang ngồi không đọc sách, chuyện gì cũng không cần quan tâm…
“… Năm lão thái gia qua đời, ba người con trai nháo ra ở riêng, Hà Đại Lang và Hà Nhị Lang bắt nạt tam phòng không có con trai, cuờng đoạt phần được phân chia của tam phòng là nhà ở cùng trăm mẫu ruộng tốt, nghe nói mở từ đường, náo loạn hơn nửa năm, Hà Tam Lang mới được chia cho hai phần sân xấu xí, thiếu chút nữa bị tách ra khỏi họ. Nhưng Hà gia tam phòng cũng không chịu thua kém, dựa vào hai cửa hiệu tạp hoá, dám mua lại ba mươi mẫu ruộng tốt. Tuy nói so ra có thua kém đại phòng cùng nhị phòng nhưng cũng không quá kém.”
Thẩm Phong biết chuyện này. Lúc ấy cha hắn trong thời điểm Hà gia nháo ra ở riêng đã nói giúp vài câu cho Hà gia tam phòng. Thẩm lão gia ở trấn trên cùng là người có uy vọng, mấy câu nói giúp đó là đại ân của Hà gia tam phòng. Cũng bởi vì như thế, Hà Tam Lang nguyện ý đem đứa nhỏ duy nhất của mình, cũng chính là Hà gia tiểu thư hứa hôn với Thẩm gia. Cha hắn khi còn sống mỗi khi nhắc tới việc này đều thở dài, nói nếu thật sự Hà Tam Lang không có con trai sẽ cho một đứa nhỏ của mình ở rể Hà gia, cũng may cuối cùng Hà gia đã có được một đứa con trai.
Thẩm Nghị hoàn toàn không biết chuyện cha mình từng nói, hắn nghe đến mày cau lại, liền hỏi Liêu thị, “Hà gia cùng Lưu gia đã xảy ra chuyện gì? Không phải chị nói Lưu gia là phó dịch hay sao, tại sao lại cùngHà gia ở chung một chỗ?”
Liêu thị liền đem chuyện Lưu thị đem Lưu ma ma hứa hôn cho Lưu Đại Trụ, thoát nô tịch cho Lưu ma ma, đưa Trường An, Thuận An, Bình An đi học tư thục. Lưu Đại Trụ và Lưu ma ma nhớ nhung ân tình, thấy Lưu thị thân thể không tốt, cả nhà liền nguyện ý ở lại hầu hạ Lưu thị, giúp Hà Tam Lang trông cửa hàng. Hiện tại còn cho họ kêu mình là thúc thím khi nói chuyện. Sau này, khi thấy Trường An, Thuận An không có năng khiếu với việc học, Hà Tam Lang lại làm chủ đưa Trường An đi học thợ mộc, tự mình dạy Thuận An việc buôn bán. Hiện tại, một mình Trường An đã đảm đương được một phần công việc rồi.
Thẩm Phong nghe xong, chỉ hít hơi nói một câu, “Sớm nghe nói Hà gia Tam Lang cùng Lưu Đại Trụ đều có tình có nghĩa, Hà gia tiểu thư chắc cũng không sai biệt rồi.”
Thẩm Nghị nghe xong thật sự không nói cái gì nữa, chỉ thỉnh đại ca làm chủ hôn sự, trở về thư phòng đóng cửa khổ học.
Thẩm Phong cùng Liêu thị mời người mang tin tức tới Hà gia, nói rằng định hai ngày sau tới gặp mặt.