Tú Tài Nương Tử

Chương 10

Chương 10: Sinh muốn cùng ngày, chết muốn cùng nơi
Qua ba tháng, thời tiết chậm rãi ấm lên. Trinh nương bắt đầu bận rộn, còn phải bắt tay vào khâu vá và may quần áo, trường sam thêu hình lá, vừa nhìn đã biết là thích hợp làm xiêm y cho nam tử trẻ tuổi.

Thẩm Nghị từ bên ngoài trở về, sắc mặt không tốt. Trinh nương ngẩng đầu, ôn nhu cười, buông công việc trên tay chạy đến bưng chén trà, thân thiết hỏi, “Tại sao sắc mặc huynh lại không tốt như vậy?”

Thẩm Nghị muốn nói lại thôi, sau một lúc lâu mới nói, “Bình An đến đây.”

Trinh nương kỳ quái nhìn sắc mặt Thẩm Nghị, “BÌnh An là tới đưa tiền lãi nhỉ.” Cửa hiệu tạp hóa của Hà gia hàng tháng đều trích ra sách phần lợi nhuận đưa cho Trinh nương. Có đôi khi là Trường An đưa tới Thẩm gia, có đôi khi là Bình An đưa đến. Nhưng mà Thuận Am thì chưa một lần tới. Chỉ là tới đưa chút tiền lãi, sắc mặt huynh ấy làm sao lại khò coi như vậy?

Thẩm Nghị thở dài, “Nàng dọn dẹp mọt chút, chúng ta quay về bên nhà cha mẹ nàng một chút, có khả năng phải ở lại vài ngày.”

Sắc mặt Trinh nương lập tức trầm xuống. Hai nhà gần nhau như vậy, ngày thường nếu có chuyện gì thì sẽ sai người đến nói một chút rồi trở về luôn. Gần đây Hà Tam Lang còn thường xuyên mang Diệu nhi đến Thẩm gia thăm nàng. Nàng cho rằng nương không có việc gì thì cha mới có loại tâm tình này… Hiện tại đột nhiên phải về nhà ở lại…

“Có phải nương ta…”

Thẩm Nghị đỡ lấy bả vai nàng, an ủi nói, “Bình An chỉ nói trong nhà có việc cần nàng trở về xem. Ta chỉ nghĩ nếu có thể ở lại vài ngày thì nhạc mẫu nhất định sẽ cao hứng, sức khỏe cũng tốt hơn chút mà thôi.” Kỳ thật Bình An không nói như vậy, sự thật là Bình An nói cho hắn biết bệnh tình của Lưu thị nguy kịch, muốn gặp Trinh nương lần cuối. Nhưng đối với Trinh nương, bảo hắn làm thế nào mà nói được…

Sắc mặt Trinh nương thực trắng, thân mình hơi run nhè. Trước mặt nàng hiện lên từng vẻ mặt của Lưu thị, đầu óc cuỗi cùng chỉ tràn ngập từng câu nói của Lưu thị… cuối cùng chỉ có một câu duy nhất quanh quẩn trong đầu nàng, “Ta sợ qua không được năm nay… Ta sợ qua không được năm nay…” Nàng thống khổ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra lần nữa, đã bình tĩnh lại rất nhiều, “Đi thôi, không có gì cần chuẩn bị đâu, trong nhà cần có đều đã có.”

Thẩm Nghị lo lắng nhìn nàng, môi run rẩy, thế nhưng cuối cùng vẫn không nói lời nào.

Bình An đã trở lại Hà gia. Trinh nương lúc bước vào cửa nhà cước bộ khựng lại một chút, nàng đột nhiên có chút sợ… Nàng cũng không biết nàng sợ điều gì, chỉ là nàng cảm thấy sợ. Thẩm Nghị đi phía trước cũng không quay đầu lại, chỉ nhẹ nhàng kéo bàn tay nàng.

Thân thể cao cao mảnh dẻ của Thẩm Nghị đột nhiên trở nên to lớn, bàn tay thon dài khô ráo ấm áp, giờ phút này đang gắt gao nắm lấy tay nàng. Lòng Trinh nương lập tức ổn định lại, hai người bước vào Hà gia.

Cửa hàng tạp hóa của Hà gia không mở cửa, trừ bỏ Bành thị đang mang thai, tất cả mọi người đều đang ở trong phòng Lưu thị. Sắc mặt Hà Tam Lang đờ đẫn, ôm chặt lấy thê tử dung nhan tiều tụy vào trong lòng. Diệu nhi như trước được Lưu ma ma ôm trong ngực, hai mắt sưng đỏ như con thỏ, thấy Trinh nương, vô cùng đáng thương gọi một tiếng tỷ tỷ…

Ánh mắt mọi người đều sưng đỏ.

Nhìn thấy vợ chồng Thẩm Nghị xuất hiện, sắc mặt Hà Tam Lang rốt cuộc có sự biến hóa. Mọi người lui ra tạo thành một lối nhỏ, Trinh nương cùng Thẩm Nghị bước tới trước mặt Lưu thị. Trinh nương nhìn thấy đã lập tức trở nên hồ đồ, hít vào một hơi thật sâu rồi đi đến bên mẫu thân, thân mình mềm nhũn quỳ xuống, Thẩm Nghị vội vàng đỡ lấy nàng, nước mắt Trinh nương liền giọt giọt rơi xuống.

Hà Tam Lang chỉ nhìn nàng một cái, liền đem ánh mắt chuyển tới trên người Thẩm Nghị.

“Trinh nương, nương con phải đi rồi. Cha cũng đã già, con là trưởng nữ, mặc dù đã là người của Thẩm gia, nhưng chung quy vẫn là nữ nhi của Hà Tam Lang ta, Hà Trinh nương, là trưởng tử của Diệu nhi! Cha muốn giao Diệu nhi phó thác lại cho con, con có thể chiếu cố thật tốt cho nó không?” Hà Tam Lang hỏi Trinh nương, ánh mắt nhưng vẫn nhìn Thẩm Nghị.

Trinh nương nâng lên hai mắt mông lung đẫm lệ, “Cha… Cha không cần nói như vậy… Cha cùng nương đều…”

“Cha chỉ hỏi con, con có thể chiếu cố tốt cho ấu đệ!” Hà Tam Lang hét to một tiếng, đánh gãy lời của Trinh nương. Ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Thẩm Nghị.

Thẩm Nghị thở dài trong lòng. Hắn hiểu được trong lòng Hà Tam Lang đâu cần Trinh nương trở lời, là muốn hắn tỏ thái độ mà thôi. Trinh nương là thân tỷ tỷ của Diệu nhi, làm sao có thể không chiếu cố Diệu nhi. Lời này của Hà Tam Lang, là muốn hỏi hắn.

Thẩm Nghị hành lễ xong, trầm giọng nói, “Nhạc phụ đại nhân cứ yên tâm, tiểu tế cùng Trinh nương chắc chắn chiếu cô thật tốt cho Diệu.” Diệu là đại danh của Diệu nhi, Thẩm Nghị lúc này không gọi Diệu nhi, cũng tỏ vẻ hắn rất trịnh trọng. (Diệu: tức ánh sáng)

“Sẽ để nó cơm áo vô lo?” Hà Tam Lang lại hỏi tiếp. (vãi cái lão Hà Tam Lang này, thâm như…)

“Trước có Diệu, sau có Minh Chi.” Minh Chi là tên tự của Thẩm Nghị. (Minh Chi: một lòng hướng về ánh sáng, một lòng quang minh chính đại)

“Sẽ cẩn thận dạy dỗ ấu đệ, không để ngày sau không học vấn không nghề nghiệp, trở thành người vô dụng chứ?” Khẩu khí Hà Tam Lang đã tốt hơn, không hề nghiêm túc như cũ nữa.

“Tiểu tế tất nhiên sẽ tận tâm.” Thẩm Nghị thầm than trong lòng, Hà Tam Lang trước mặt mọi người làm ra hành động ủy thác như vậy, chẳng là muốn ra đi cùng Lưu thị sao? (Sự thật là “Chết, sập bẫy rồi”!!!!!!!!!!! Bác Hà quá thâm!!!!!!!!!! Khổ thân anh Thẩm Nghị)

Những người khác nhìn một màn này, trong lòng cũng rất bất an lo sợ. Trinh nương lại vội vàng nói, “Cha, thân thể người cường tráng, Diệu nhi sao lại đến phiên chúng con quản giáo, Diệu nhi còn nhỏ, cha, người không thể có việc gì a.” (Trinh nương giả ngu ak? (Dù biết k phải nhưng e vẫn muốn nói thế) )

Hà Tam Lang nghe thấy câu trả lời của Thẩm Nghị, mới thở dài, nhắm mắt lại, giống như cực kỳ mệt mỏi, tựa đầu vào đầu Lưu thị, nhẹ giọng nói, “Cha đã lớn tuổi, chỉ sợ vạn nhất. Nương con muốn gặp mặt con lần cuối, chính là nàng đã có chút hồ đồ… cũng may còn có thể thấy mặt lần cuối. Dưới gối đầu trong phòng ta có một phong thư, chờ nương con đi rồi, con lấy mà xem. Di ngôn đều ở trong đó, các con đều ra ngoài đi, để cho ta cùng Ngọc Tú ở riêng một lúc.” Ngọc Tú là khuê danh của Lưu thị.

Trinh nương còn muốn nói thêm gì đó, Thẩm Nghị đã kéo nàng dậy lắc đầu. Mọi người nối đuôi nhau ra khỏi phòng Lưu thị, Trinh nương nghĩ nghĩ, lôi kéo Thẩm Nghị đi đến nhà chính, tìm được phong thư đặt ở dưới gối.

Thư do Hà Tam Lang viết, mở đầu bằng tên Trinh nương, Trinh nương vội vàng đọc xuống dưới.

“Trinh nương con ta, khi con đọc được lá thư này này, cha đã theo nương con đi rồi.” Câu nói đầu tiên viết trong thư giống như ngũ lôi oanh đỉnh bên tai Trinh nương, khiến cho trước mắt nàng một mảnh mơ hồ.

Thẩm Nghị thấy sắc mặt nàng đại biến, bước đi lên nhìn thấy, sắc mặt của hắn cũng trắng bệch ra.

Trinh nương vứt lại thư, giống như phát điên chạy khỏi nhà giữa, chạy vào trong phòng Lưu thị. Thẩm Nghị nhặt bức thư lên, cất kỹ, theo sát phía sau đi ra ngoài, còn chưa kịp bước vào phòng Lưu thị, đã nghe thấy tiếng khóc thê lương của Trinh nương, “Cha~! Nương ~!”

Hắn nhanh chóng bước vào trong phòng, chỉ thấy Lưu thị cùng Hà Tam Lang nằm sóng vai ở trên giường, hai bàn tay nắm chặt lấy nhau, hai người đều không còn hô hấp. Lưu thị chết bệnh, sắc mặt Hà Tam Lang biến thành màu đen, là uống thuốc độc tự sát. Thẩm Nghị không đành lòng nhìn, người Lưu gia cũng đã muốn chạy vào trong phòng, thấy một màn này đều ngây người.

Thẩm Nghị đi đến trước mặt Trinh nương, nhìn khuôn mặt vốn trắng noãn mềm mại của nàng, giờ lại là một mảnh tái nhợt, tràn đầy vẻ hoảng sợ cùng không dám tin. Hắn chậm rãi nâng tay lên, chạm nhẹ vào khuôn mặt của Trinh nương, khó khăn mở miệng, “Trinh nương, cha cùng nương… đều đi rồi…”

Trinh nương không có nhìn hắn, vẫn đang nhìn cha nương đã mất trên giường. Nương đã chết? Cha cũng đã chết?! Trước mắt Trinh nương tối đen, thân mình mềm nhũn ngã xuống. Bên tai chỉ nghe thấy tiếng kinh hô của Thuận An: “Trinh nương”, sau đó đã được một đôi tay quen thuộc ôm vào trong lòng, là Thẩm Nghị. (hóa ra Thuận An còn đất diễn là đây)

Mấy ngày tiếp theo, Trinh nương giống như người trong mộng. Thẩm Nghị xử lý tang sự của nhạc phụ nhạc mẫu, không chỉ có Lưu Đại Trụ cùng Lưu ma ma, ngay cả Thẩm Phong cùng Liêu thị cũng đến hỗ trợ, Hoa Đào ngày ngày chiếu cố Diệu nhi. Trinh nương chỉ cần quỳ gối ở đó, ngày ngày quỳ xuống, bái lạy, đứng lên. Đờ đẫn nghe tiếng người đến phúng viếng nói nàng nên nén bi thương.

Qua bảy ngày sau, tinh thần Trinh nương cũng chậm rãi tốt hơn, có lẽ vì trong lòng nàng đã có dự cảm về cái chết của Hà Tam Lang từ lâu, cũng có lẽ là vì có Thẩm Nghị bên cạnh, tuy rằng vẫn thực bi thương, nhưng cũng bình ổn lại không ít. (hai từ thôi “dại trai”)

Một người chịu nỗi đau mất đi song thân, một người xử lý việc trong việc ngoài. Thẩm Nghị cùng Trinh nương đều gầy đi rất nhiều, khuôn mặt tròn trịa của Trinh nương cũng đã tiều tụy rất nhiều, cằm cũng có chút nhọn. Khuôn mặt vốn tuấn tú của Thẩm Nghị cũng gầy đi, nhìn suy sụp rất nhiều.

Chờ xong xuôi hết thảy mọi việc, Trinh nương mới nhớ tới bức, cũng may Thẩm Nghị đã giữ lại. Hai người lại cẩn thận đọc thư.

“… Khi trước, ta với nương con nghĩ rằng cuộc đời này chỉ có một hài tử duy nhất, trong thế đạo này, nữ nhi vốn rất khó sinh tồn. Ngày sau xuất giá, nếu nhà mẹ đẻ không có huynh đệ, khi bị nhà chồng khi dễ cũng không có ai giúp đỡ. Cha cùng nương con đã bị Hà gia đuổi đi, con vạn vạn lần không thể trông cậy và Hà gia. Nương con liền nghĩ ra một biện pháp, lúc tiểu Thủy sinh Thuận An là lúc thoát nô tịch cho nàng, đối xử tử tế với những đứa của nàng, chỉ cầu ngày sau nếu xảy ra việc gì, niệm ân tình thoát tịch, nhi tử của nàng cũng có thể giúp nàng một hai điều…”

Trinh nương đọc đến đây đã muốn khóc ngã vào trong lòng Thẩm Nghị, trong lòng Thẩm Nghị cũng cảm khải vạn lần. Ngoại nhân chỉ nói phu thê Hà gia có tâm địa Bồ Tát, nào biết hai người cũng chỉ là bậc cha mẹ bất đắc dĩ vì nữ nhi nhà mình làm chút chuyện mà thôi, đáng thương thay tấm lòng cha mẹ toàn thiên hạ a….

“… Vấn đề con nối dõi, nương con vẫn luôn canh cánh trong lòng, tuổi nàng đã lớn, không thích hợp sinh sản. Cha vốn không muốn hài tử này, lại không lay chuyển được nương con, thế mới có Diệu nhi… Việc đã đến nước này, chỉ có thể ủy khuất con cùng cô gia, thay cha mẹ chiếu cố Diệu nhi, không mong hắn là ánh sáng bên hiên cửa, chỉ mong hắn nhất thế bình an…” (mình nhớ Lan Khánh)

“…. Lúc con xuất giá là lúc cửa hàng đã sang tên cho con. Khế đất cùng khế ước cũng đã chuyển giao toàn bộ, đợi Diệu nhi lớn lên, con trả lại cho hắn. Cha còn có ngân phiếu năm mươi lượng trong rương, để hai tỷ đệ con tiêu dùng sinh hoạt…”

“… Phu thê Lưu gia cùng cha mẹ có cảm tình sâu đậm, con có thể yên tâm đem cửa hàng cùng hai gian nhà ở giao lại cho phụ thê hai người họ trông coi, nếu con có dự tính khác, có thể tự làm chủ…”

“… Cha hy vọng con có thể mang Diệu nhi theo, ở trên đời này chỉ có hai người các con là chung dòng máu. Cô gia là người lương thiện, tất sẽ đồng ý. Cha dưới cửu tuyền cũng có thể nhắm mắt…”

“… Con chớ nên trách ta ích kỷ, cả cuộc đời này lòng ta chỉ có mình nương con, nàng vừa đi, tâm cha như tro tàn, thật sự là không còn lưu luyến cuộc sống. Cuộc đời này, cha mẹ nợ con rất nhiều, cũng may cô gia tâm tính thuần thiện (thuần lương_lương thiện), đối với con rất tốt. Lòng cha cũng được an ủi…”

Trinh nương xem xong phong thư đã không biết nên nói gì cho tốt, chính là ôm thư đau lòng khóc thành tiếng.

Phong thư này cũng gây chấn động với Thẩm Nghị. Tam ca vẫn luôn nhớ mãi không quên tam tẩu, hắn vẫn nghĩ rằng tam ca như vậy đã rất chung tình, nào biết trên đời này còn có loại nam nhân giống như Hà Tam Lang. Làm phụ thân, Hà Tam Lang rất ích kỷ, hắn đem nhi tử nhỏ tuổi phó thác lại cho nữ nhi đã xuất giá, quả thực rất có lỗi với nữ nhi, rất có lỗi với nhi tử. Nhưng là trượng phu, hắn không thể chịu đựng được việc thê tử hạ thế lưu lại một mình hắn, hắn thà lựa chọn uống thuốc độc tự sát…

Sinh muốn cùng ngày, chết muốn cùng nơi… Nam nhân thâm tình như vậy, sao lỡ trách hắn? (anh ơi, em khuyên anh nên trách, ông nhạc phụ nhà anh quá chi gian trá, xảo quyệt, ích kỉ… (vô vàn từ muốn nói) )

Thì ra trên đời này thật sự có một loại tình yêu, gọi là đồng sinh đồng tử.

Tư Đồ Hiểu Sa: Sau khi làm xong chương này, ta chẳng thấy có cái gì gọi là tình yêu cao đẹp, hay thương cảm; chỉ thấy sự gian xảo, ích kỷ và xấu xa nữa. Có lẽ ta già rồi…

Thêm 1 điều, khi làm 2 chap này, cả phòng ta đã cười như 1 lũ điên, chỉ vì tự nghĩ ra những cụm từ thay thế quá khủng. Ta chỉ nói vậy thôi, nói nữa, bị ném đá chết >.

Cảm nghĩ của Thiếu Quân

Một: Ta thì chỉ cảm thấy anh Thẩm Nghị khổ không nói nổi, cứ như ăn phải cục *** mà không nhổ ra được.

Hai: Mấy chương đầu anh Thẩm Nghị đã nói anh bị cưới xung hỉ. Anh xung hỉ tài thật, một phát chết cả đôi…..