Đồng Phục Cùng Áo Cưới

Chương 24

Editor: Voicoi08

Bài đăng trên weibo của Du Thanh Quỳ bị chỉ trích cũng chỉ là một trang trên sổ tay của cô. Trên trang giấy đó Du Thanh Quỳ dán rất nhiều những miếng băng dán khác nhau, nhưng vấn đề không phải ở chỗ băng dán, vấn đề là bên góc bên phải của trang có dán hình của thiếu nữ bạc hà.

Hắc Diệu chỉ đăng thiếu nữ bạc hà trên weibo cá nhân, chưa từng có tổ chức nào lấy được bản quyền làm thành băng dán. Bản thân Du Thanh Quỳ tìm những bức tranh của Hắc Diệu sau đó làm thành những mảnh dán nhỏ. Cô có cả một hộp đầy những miếng dán làm từ tranh của Hắc Diệu và băng dán.

Hôm nay trong lòng rất buồn: Hâm mộ hoặc không hâm mộ? Giữ lại cho bản thân trọng điểm cũng là 6666.

Mỗi ngày đều bị lỗ: Có trao quyền không? Vấn đề bản quyền còn chưa rõ ràng đã muốn làm chủ rồi hả? Mặt dầy. [Nôn mửa][nôn mửa][nôn mửa]

Ba ngày béo mười cân: Tiểu mê quỳ, đều là fan lâu năm của Hắc Diệu, bạn làm như vậy cũng không tốt lắm đâu.... Lần này tôi cũng không có cách nào đứng về phía bạn được rồi.... Ai!

Đậu xanh không mí mắt: Lầu trên đừng nói như vậy, đây cũng không phải chuyện buôn bán, cá nhân làm thành miếng dán nhỏ dán lên vở cũng không có gì mà.

A Hưu: Không thể nói như vậy được, dán vào vở của bản thân thì không có chuyện gì, nhưng bây giờ lại đăng lên rồi. Hiện tại đang là tình huống gì đây? Lợi dụng tiếng tăm của Hắc Diệu để lấy tiếng thơm cho mình sao?

Anh ta có độc: Đây vốn là đang lợi dụng Hắc Diệu mà. Đầu tiên là hết lòng hâm mộ, đi theo danh nghĩa là fan của Hắc Diệu, sau đó lại lộ ra việc chơi bjd, bây giờ thì còn lợi dụng luôn cà thiếu nữ bạc hà luôn. #Để mắt đến người khác là việc không hay ho.#

Tô tử bạn như vậy đi: Tôi nhớ trước kia rất nhiều đoàn thể liên lạc với Hắc Diệu đều bị từ chối, Hắc Diệu cũng đã làm rõ ràng rằng sẽ không trao bản quyền _(:зゝ∠)_

Một quả địa lôi là nổ chết người: Ha ha, còn tiếp tục giả chết nữa chứ. Cả ngày nay chưa từng trả lời một ai. Thế nào, còn tưởng để cho bản thân hoành tráng một lần sao?

Mỗi ngày đều có người mới chết a a a a: Vốn là một bộ sách võ thuật, trang trước vẫn còn trên danh nghĩa là người hâm mộ của Hắc Diệu, cố ý dùng bức vẽ của Hắc Diệu, còn chọn thiếu nữ bạc hà chưa được vẽ hoàn thành. Bây giờ lại giả chết, chờ sự việc ầm ĩ đến thật lớn lại đến than thở khóc lóc xin lỗi. Đều là bộ sách võ thuật.

Buồn buồn buồn: Vì nổi tiếng, cũng thật nhọc lòng. Ha ha.

Chị dâu Diệu tương lai: Tiểu mê quỳ, bạn mau giải thích đi, nếu không tôi sẽ thay Diệu Diệu nhà tôi loại bạn khỏi vòng fan của Hắc Diệu.

Đại thần giả: Lầu trên +1

.....

Du Thanh Quỳ biết Hắc Diệu có rất nhiều fan, d.i.ễ.n..đ.à.n..l.ê..q.u.ý..đ.ô.n, còn cả những người trong giới sổ sách. Có một số người nói chuyện cũng coi như là khách sáo, còn đa số mọi người dùng ngôn luận để công kích và nguyền rủa trên trang weibo của cô.

Cô nhìn màn hình, góc nhắc nhở có thông báo hiện lên không ngừng.

Du Thanh Quỳ cầm chặt di động, cô đắn đo viết từng từ từng từ, cô viết rất nhiều những lời giải thích. Nhưng đến khi viết xong cô lại xóa bỏ tất cả.

Cô để điện thoại lên ngực, làm tổ trong chăn.

Cô nhắm chặt mắt không nhúc nhích, Lâm Tiểu Ngộ nghĩ cô đang ngủ nên cũng tắt đèn phòng đi.

Rất lâu sau, cô mới giơ tay lên một lần nữa. Cô không nhìn những tin tức này mà mở đến trang chủ của Hắc Diệu. Rất nhiều ngày nay Hắc Diệu không đăng bài lên weibo, bài viết ở trên cùng là bức tranh vẽ về ảnh chụp bjd của Du Thanh Quỳ lần trước.

Du Thanh Quỳ phóng to bức tranh, đầu ngón tay lướt qua mặt của từng búp bê.

Cô nhắn lại trên weibo....

Tiểu mê quỳ của hắc diệu đại đại: Rất xin lỗi.

Trên weibo của Hắc Diệu cũng có rất nhiều người đang nói về vụ việc Du Thanh Quỳ dùng hình ảnh của thiếu nữ bạc hà. Du Thanh Quỳ nghĩ nghĩ, sau đó cô nhanh chóng xóa bỏ bài đăng ‘Rất xin lỗi’ kia, lần đầu tiên cô gửi tin nhắn riêng cho Hắc Diệu, một lần nữa gõ chữ:

Điều 1: Rất xin lỗi, tôi sai rồi....

Điều 2: Không phải như vậy.

Điều 3: Tôi không hề muốn cướp công làm chủ, tôi cũng không cần nổi tiếng. Vì Hắc Diệu đại đại có theo dõi weibo của tôi nên tôi mới vắt óc tìm kiếm hình ảnh, để anh xem, để anh có thể khen tôi...

Điểu 4: Sau này tôi không bao giờ đăng lên nữa...

Điều 5: Cuối cũng cũng không nhận được lời khen từ Hắc Diệu đại đại rồi... [Khóc to][Khóc to][Khóc to]

Điều 6: Bọn họ muốn loại bỏ tôi khỏi vòng fan rồi. [Ủy khuất] [Ủy khuất] [Ủy khuất]

Điều 7: Đại đại.... QAQ

Du Thanh Quỳ ôm di động đợi rất lâu cũng không thấy tin nhắn trả lời, ngay cả dấu hiệu đã đọc cũng không có. Cô tạm thời tắt khung tin nhắn riêng với Hắc Diệu, sau đó mở trang chủ của bản thân, xóa sạch hơn mười bài đăng của mình.

Lúc xóa bỏ bức tranh Hắc Diệu vẽ về gia đình bjd Du Thanh Quỳ hơi do dự một chút, cuối cùng cũng không xóa sạch mà biến thành giới hạn ‘Chỉ mình thấy điều này.

Cô xóa hết tất cả các bài đăng của mình nhưng vẫn có rất nhiều người tag và gửi tin nhắn riêng cho cô.

Du Thanh Quỳ cũng không xem lại những tin tức này, cô muốn viết một bài làm sáng tỏ mọi chuyện rồi xin lỗi, nhưng cũng chỉ là viết lại xóa bỏ, rồi lại viết và xóa bỏ, cuối cùng cô cũng không biết phải nói như thế nào. Cô luôn miên man suy nghĩ, có phải Hắc Diệu đang tức giận không, đang rất tức giận...

Du Thanh Quỳ một lần nữa mở khung tin nhắn riêng với Hắc Diệu, lqd, vẫn là dấu hiệu đối phương chưa đọc.

Có phải Hắc Diệu thật sự tức giận không? Ngay cả khi thấy tin nhắn của cô cũng không muốn đọc luôn sao?

Du Thanh Quỳ ủy khuất nằm trong chăn, nhỏ giọng rầm rì một tiếng.

“Tiểu Quỳ, cậu còn chưa ngủ à?” Lâm Tiểu Ngộ ngáp một cái, quay người lại.

“Ngủ, bây giờ ngủ này.” Du Thanh Quỳ kéo chăn, quấn cả người vào trong chăn, như vậy thì ánh sáng từ màn hình điện thoại của cô sẽ không ảnh hưởng đến Lâm Tiểu Ngộ.

Du Thanh Quỳ dụi dụi mắt, cô nhìn chằm chằm vào khung tin nhắn riêng với Hắc Diệu trên màn hình. Nhưng đến mãi khi cô ôm điện thoại chìm vào giấc ngủ cũng không thấy Hắc Diệu trả lời.

Sáng sớm hôm sau, Du Thanh Quỳ mơ mơ màng màng mở mắt ra, cô vội vàng mở điện thoại thì phát hiện Hắc Diệu vẫn chưa đọc những tin nhắn này...

Tâm trạng cô bỗng rơi xuống đáy cốc.

Hành trình ngày đầu tiên chơi thu là đi leo núi. Lúc ăn sáng, Lâm Tiểu Ngộ nhìn về phía Du Thanh Quỳ mấy lần, cuối cùng không nhịn được nữa mới hỏi: “Hôm qua cậu ngủ không ngon sao? Vẻ mặt cậu rất khó nhìn.”

Du Thanh Quỳ lại nhìn điện thoại thêm lần nữa, cố gắng nở nụ cười, vội vàng nói: “Không có đâu, tớ vẫn khỏe.”

Cô bỏ di động vào túi sách, ăn từng ngụm từng ngụm cơm.

Từ khách sạn đến núi Nam Tiêu chỉ phải ngồi xe hai mươi phút, trường học muốn giảm bớt chi phí nên sắp xếp để giáo viên chủ nhiệm mỗi lớp cho học sinh ngồi phương tiện công cộng.

Đúng thời gian đi làm buổi sáng, phương tiện giao thông công cộng rất đông người.

Chen chen lấn lấn, Du Thanh Quỳ và Lâm Tiểu Ngộ bị tách ra. Cô quay đầu nhìn xung quanh một cái, thấy Lâm Tiểu Ngộ đứng chung một chỗ với Thời Diệu mới yên tâm. Cô quay người nắm chặt tay vịn, cố đứng vững trên chiếc xe đông đúc xóc nảy.

Một ông chú đứng phía sau Du Thanh Quỳ lên chen lấn lên chỗ Du Thanh Quỳ, chen đến mức cô không thể quay người được. Thật ra Du Thanh Quỳ cũng biết chú kia không cố ý, chỉ vì trong xe chật chội nên mới chen lấn, nhưng khi cô bị chen lấn như vậy vẫn cảm thấy không thoải mái.

Cổ tay của Du Thanh Quỳ bỗng nhiên bị kéo lại, cô nghi ngờ nhìn qua đám người về phía Thời Diệu.

Thời Diệu kéo cô lại một chút, cô nói một câu ‘Cho cháu đi nhờ’ với chú kia, sau đó cẩn thận chen lấn trong dòng người đi qua. Trước mắt Thời Diệu có một chỗ trống lớn, Du Thanh Quỳ chen lấn đi vào, cô cảm thấy ngay cả hô hấp cũng thoải mái hơn nhiều.

“Ngay cả chỗ đặt chân cậu cũng không tìm được, cậu thật là ngốc.” Thời Diệu cúi đầu nhìn cô.

Du Thanh Quỳ không hé răng.

“Quần áo.”

“Cái gì?” Du Thanh Quỳ nhìn về phía Thời Diệu với ánh mắt nghi ngờ.

Thời Diệu chỉ chỉ vào vai cô. Du Thanh Quỳ cúi đầu nhìn, lúc này cô mới phát hiện ra trong lúc chen lấn cổ áo cô bị lệch về một phía, lộ ra đai an toàn màu trắng của áo con.

Du Thanh Quỳ cắn chặt môi, nhanh chóng kéo cổ áo, một lần nữa im lặng đứng vững.

Thời Diệu híp mắt nhìn cô, thấy cô giống như một đứa nhỏ vừa mắc lỗi.

Xe bỗng nhiên dừng lại, cả người Du Thanh Quỳ đều nghiêng đi, cô vội vàng túm lấy tay cầm của ghế ngồi bên cạnh, nhưng vẫn không thể khống chế được cơ thể nghiêng đi, sau lưng cô có một lực kéo cô lại.

Xe ổn định lại, lúc Du Thanh Quỳ đứng thẳng người lên có quay đầu nhìn thoáng qua, vừa rồi là Thời Diệu đỡ cô.

Cô ngẩng đầu nhìn vào mắt Thời Diệu hỏi: “Có phải người cao thì đứng sẽ ổn định hơn không?”

Thời Diệu không nói chuyện, cái tay đưa ra do chiều cao của cô, rồi lại đo chiều cao của mình. Du Thanh Quỳ chỉ đứng đến cằm của cậu.