Tuyển Tập Nam Chính Tiểu Tam: Chiếm Đoạt Vợ Người

Quyển 1: Chương 1 - Cháu trai giả ngây thơ x dì nhỏ dịu dàng, nhu nhược.

Thành phố về đêm, những ánh đèn dần xuất hiện xua tan đi bóng tối bao phủ, không gian trở nên lung linh đầy sắc màu. Trời càng về đêm, những con phố ồn ào nhộn nhịp cũng dần trở nên yên tĩnh hơn, ánh sánh từ các tòa nhà, chưng cư cao tầng cũng dần dần tắt hết, trả lại không gian đêm tối vốn có.

Lúc này đã gần một giờ sáng, đa số mọi người đều đã nghỉ ngơi, nhưng đối với một số người, khoảng thời gian này chính là lúc bắt đầu đam mê của họ.

Trong căn phòng rộng lớn, một đôi nam nữ tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ ôm chặt lấy nhau, đôi tay thon gầy của người đàn ông không ngừng nhào nặn bộ ngực căng tròn nặng trĩu của người phụ nữ, eo của anh ta càng dùng sức, đâm nhanh dươиɠ ѵậŧ hướng về phía hoa huyệt của người phụ nữ, va chạm mạnh khiến người phụ nữ rêи ɾỉ không ngừng, đủ loại âm thanh dâʍ ɖu͙© vang vọng khắp phòng.

"A~ ahhh...chậm lại, chậm lại..."

Người phụ nữ vòng tay qua cổ người đàn ông, đôi chân dài vòng quanh eo lắc lư của người đàn ông, quyến rũ cầu xin, hy vọng rằng dươиɠ ѵậŧ trong cơ thể cô ấy sẽ ra vào chậm hơn.

Nhưng nam nhân không có chút nào chậm lại, ngược lại cười nói: "Chậm một chút, em không phải thích anh như vậy sao?"

Nghe lời Cố Đàm nói, Mẫn Cầm không khỏi có chút xấu hổ, đúng là cô ấy nghi ngờ rằng Cố Đàm có phần không nhiệt tình giống trước khi kết hôn, và yêu cầu anh phải chăm chỉ chuyện giường chiếu hơn nữa.

Thỉnh thoảng, Mẫn Cầm cố gắng kìm nén sự hưng phấn, mím chặt môi dưới, cố gắng để rêи ɾỉ khe khẽ: “Tiểu Thành còn ở đó, nó mà nghe được thì không hay.”

Hai vợ chồng Mẫn Cầm chuyển ra ngoài sau khi kết hôn, không ai quấy rầy thế giới riêng của hai người họ, nhưng vì cháu trai của Cố Đàm, Cố Mặc Thành, đang học cao trung ở thành phố nơi họ ở, nên Cố Đàm, với tư cách là chú của Cố Mặc Thành, hiển nhiên muốn hắn chuyển đến nhà của họ để tiện bề chăm sóc.

Mẫn Cầm không phản đối điều này, nhưng mỗi khi vợ chồng muốn làm điều gì đó riêng tư có phần trở nên rắc rối, ví dụ như bây giờ...

Cố Đàm cũng chẳng để tâm: "Không đáng ngại, hắn còn ở trong phòng ôn bài."

"Đã khuya như vậy còn ôn bài sao? Học sinh bây giờ áp lực quá." Mẫn Cầm có chút sửng sốt, cô còn tưởng rằng Cố Mặc Thành đã đi ngủ rồi.

"Tiểu Thành dù sao cũng sắp học năm ba cao trung, đương nhiên là học hành bận rộn..." Dứt Lời, Cố Thành đột nhiên cảm thấy có gì đó không ổn, kể từ khi Cố Mặc Thành chuyển đến đây, Mẫn Cầm luôn đổ dồn sự chú ý vào hắn, mặc dù biết rằng Mẫn Cần chỉ là xuất phát từ sự quan tâm của trưởng bối, nhưng Cố Đàm vẫn cảm thấy có chút kì quặc.

Suy cho cùng, Mẫn Cầm năm nay mới hai mươi bảy tuổi, Cố Mặc Thành năm nay đã mười bảy tuổi, cũng không còn là một đứa trẻ nữa, tốt nhất nên tránh bị hiềm nghi thì hơn.

Nghĩ đến đây, Cố Đàm vội vàng kết thúc đề tài, "Được rồi, không nói đến hắn nữa, chuyên tâm một chút, chờ khi chúng ta có con, lại nói chuyện học tập của nó sau."

Mẫn Khâm nghe vậy nở nụ cười, ngẩng đầu, liếʍ vành tai anh: "Vậy anh phải cố gắng lên."

Nghe những gì Mẫn Cầm nói, Cố Đàm hoàn toàn quên mất cháu trai của mình, lao vào cống hiến hết mình cho ham muốn nɧu͙© ɖu͙©.

Lần này Cố Đàm ra vào dũng mạnh vô cùng, khiến Mẫn Cầm đạt đến cao trào mà lâu nay cô không được thỏa mãn, nhưng sau một hiệp chiến đấu, Cố Đàm giống như một quả bóng xì hơi, bất luận Mẫn Cầm có cố gắng thuyết phục anh ta như thế, anh ta vẫn không chịu làm tiếp.

"Anh hôm nay thật sự mệt mỏi, bây giờ cũng đã muộn, em đi ngủ sớm một chút, ngày khác lại tiếp tục."

Cố Đàm nói xong liền ngủ thϊếp đi, không để ý vẻ mặt phức tạp của Mẫn Khâm ở bên cạnh.

Mẫn Cầm không hiểu tại sao Cố Đàm lại như vậy.

Nhớ lại khi cô và Đàm chỉ mới mười tám, mười chín tuổi, anh sẽ luôn phát điên mỗi khi làʍ t̠ìиɦ với cô.

Khi đó, Cố Đàm tuy không khoa trương đến mức một đêm bảy lần, nhưng bốn hoặc năm lần một ngày vẫn ổn, sau mỗi lần làʍ t̠ìиɦ thường khiến cô không khép nổi chân.

Nhưng Mẫn Cầm đã không trải qua cảm giác này hơn ba năm rồi, cho dù cô ấy có cố gắng câu dẫn Cố Đàm như thế nào, anh cũng chỉ làm một lần, sau lần làʍ t̠ìиɦ ấy, phải ít nhất hai, ba ngày sau, khi cô bày tỏ ham muốn của mình, Cố Đàm mới làʍ t̠ìиɦ với cô ấy một lần nữa.

Cố Đàm năm nay mới hai mươi tám tuổi, Mẫn Cầm có chết cũng sẽ không tin anh hết ham muốn, vì vậy cô vẫn luôn goài nghi rằng không biết anh trở nên chán ngấy thân thể cô hay anh có người phụ nữ khác bên ngoài...