Thuần Phục (Nguỵ Cha Con)

Chương 24: Anh cứng rồi

Sẽ bị phát hiện mất.

Ý thức vẫn còn sót lại thôi thúc cô phải che giấu phản ứng đáng xấu hổ này, nhưng kɧoáı ©ảʍ choáng ngợp và xa lạ đang kiểm soát thần kinh cô một cách mạnh mẽ.

Nó mãnh liệt, dữ dội và áp đảo con người.

Nó giống như một đống lửa đang cháy, một cơn sóng thần dâng cao hay một cơn bão cuồng phong.

Độ ẩm trong không khí ngày càng cao hơn.

Như thể hơi nước tích tụ thành giọt nước, giọt nước thành mây và mây thành mưa.

Đàm Đình không thể phớt lờ nó được nữa.

Cho dù anh có thể thuyết phục được chính mình, nhưng không thể thuyết phục được phản ứng của cơ thể.

Anh cứng.

Dươиɠ ѵậŧ cương cứng làm quần anh phồng lên một khối, mặc dù anh đang mặc một chiếc quần thể thao rộng rãi nhưng từ bên ngoài vẫn có thể nhìn ra hình dáng của nó rất rõ ràng.

Dây vai của chiếc váy trượt xuống và treo trên cánh tay cô.

Do dây vai tụt xuống một chút, nên phần thân trên của chiếc váy cũng tụt xuống theo.

Nửa bộ ngực trắng nõn tràn ra ngoài, không có nội y nâng đỡ nên rất mềm mại, hơi lộ ra ngoài theo cơ thể cô.

Ham muốn trào dâng, lan tỏa trong không khí ẩm ướt.

Yết hầu của người đàn ông cuộn lên xuống, đôi mắt anh nhìn cô dường như chìm vào bóng tối, sâu thẳm và nặng nề.

Đàm Đình cảm thấy bản thân trở nên đờ đẫn, năm giác quan đồng thời yếu đi.

Khi chạm vào cô lần nữa, anh lại nhéo vào mắt cá chân và bắp chân của cô, chạm đến vùng bị bầm tím.

Dường như anh đã được đánh thức khỏi trạng thái hoang tàn đó, một lần nữa sống lại.

Anh đương nhiên biết phản ứng của Đàm Kha là gì.

Anh làm vậy có quá đáng không?

Quá đáng đến mức…

Khiến cô vừa đạt cao trào vừa khóc vì đau.

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt cô, trông thấy dáng vẻ thất thần của Đàm Kha.

Vùng giữa hai chân vừa đạt cao trào hơi dang ra, có phải ướt đẫm rồi không? Cô run rẩy ít nhất một phút mới dừng lại.

Như thể hít thở không thông, như bị mắc cạn, ánh mắt nhìn anh đầy vẻ bất lực và mê mẩn.

Anh có nên vạch trần không?

Ngăn lại và trách mắng cô.

Nói cô lại phạm sai lầm.

Hay là…

Đêm đã khuya.

Màn đêm đen nhánh bao phủ, trời trông như sắp mưa, trên bầu trời có rất nhiều đám mây tích tụ lại, ngay cả ánh trăng cũng không thấy được.

Trong phòng chỉ có một chiếc đèn ngủ được bật lên, ánh sáng mờ ảo vừa dịu dàng vừa ái muội.

Lúc anh vừa vào và ngồi xuống mép giường, anh vẫn rất dịu dàng.