Thuần Phục (Nguỵ Cha Con)

Chương 18: Hôm qua đi đâu?

Thời gian chậm rãi trôi qua, lúc đầu Đàm Kha còn có tâm tư suy nghĩ cái này cái kia, nhưng dần dần, đầu gối của cô không thể chống đỡ được nữa, cơn đau đớn lúc đầu chuyển sang tê dại, cuối cùng trở nên mất cảm giác, thỉnh thoảng còn bị chuột rút.

Điều đáng sợ nhất là cô không có khái niệm về thời gian.

Cô không có cách nào biết được mình đã quỳ bao lâu và sẽ phải tiếp tục quỳ bao lâu nữa.

Vào giờ phút này, những gì cô biết và cảm nhận được chỉ có nỗi đau và sự sợ hãi vô tận.

Những cảm xúc bị đè nén lại lần nữa có dấu hiệu sụp đổ, Đàm Kha nhịn không được cúi người xuống, lưng không được giữ thẳng, cơ thể lắc lư, nếu không có bức tường phía sau chống đỡ chắc cô đã ngã gục ngay lập tức rồi.

Đàm Đình liếc mắt nhìn thấy dáng vẻ của cô, nhìn thời gian, chưa đến bốn mươi phút mà đã không nhịn được nữa?

Cô không chịu phát ra tiếng động nào, vẫn tiếp tục kìm nén.

Chỉ là cơ thể vốn phải giữ thẳng đã trở nên xiêu vẹo, vai không giữ thăng bằng, bên trái bị lệch hẳn so với bên phải.

Trong phòng rất nóng, cô quỳ ở đó như có thể phát ra ánh sáng, mái tóc ướt đã gần khô, phần đuôi hơi xoăn, cọ nhẹ vào eo khiến cô ngứa ngáy.

Khi bị ánh sáng chiếu vào, cả người cô trắng đến phát sáng. Làn da ở ngực cũng trở nên rất mỏng manh, quá non nớt.

Cô vẫn còn là một đứa trẻ.

Mười bảy tuổi.

Vị thành niên.

Cô là con gái của anh.

Cổ họng của Đàm Đình khô khốc, anh khẽ nuốt nước bọt.

Anh nhận ra mình đã chuyển đổi vai trò một cách vô thức.

"Bịch" một tiếng, Đàm Kha không thể quỳ được nữa, ngã sấp về phía trước.Cú ngã này rất mạnh, bộ ngực của cô chạm đất, hai bầu vυ' bị đè bẹp, còn tràn ra ngoài, nơi chạm với mặt đất kia đỏ lên ngay lập tức.

Cô nằm sấp và nhìn anh.

Đôi môi hơi hé ra, như muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng thốt ra được lời nào.

Anh không cho phép cô nói chuyện.

Đàm Đình lại chuyển tầm mắt sang Đàm Kha.

Hai cha con im lặng nhìn nhau, một cao một thấp, một trên một dưới.

Tư thế không bình đẳng, địa vị không bình đẳng, mối quan hệ cũng không bình đẳng.

Đàm Đình nhìn thấy cổ tay cô đã bị sợi dây cáp cọ xát đến đỏ bừng, anh không buộc chặt chút nào, nhưng do da cô quá mỏng manh nên chỉ cần buộc nhẹ thôi cũng đã để lại vết hằn.

Anh đứng dậy và cởi nút thắt cho cô.

"Tự mình đứng lên." Đàm Đình nói.

Đàm Kha cụp mắt xuống, thả lỏng cổ tay, chống hai tay xuống đất rồi đứng dậy mà không nói một lời.

Còn chưa kịp đứng vững thì hai chân đã cảm thấy vô cùng đau nhức, chuẩn bị té ngã lần nữa.

Đàm Đình vươn tay ra nắm lấy cổ tay cô.

"Hôm qua đi đâu?"

Giọng nói của Đàm Đình vang lên từ trên đỉnh đầu.

Đây là đang quan tâm cô sao, lấy thân phận gì chứ?

Dù là cái gì thì chỉ cần anh hỏi một câu bâng quơ như vậy cũng có thể dễ dàng phá vỡ tuyến phòng thủ bên trong của cô rồi.

Đàm Kha đưa tay ôm lấy eo Đàm Đình, bất chấp mà vùi mình vào lòng ngực của anh.

Đàm Đình không nhúc nhích, anh chỉ đứng đó, để nước mắt cô rơi làm ướt quần áo anh.

Trong ấn tượng của anh, Đàm Kha không hề thích khóc như vậy.

Anh cụp mắt xuống, nhìn đỉnh đầu của Đàm Kha, dù cho có đứng dậy thì cô cũng chỉ miễn cưỡng cao tới ngực anh thôi.

Đối với một cô gái ở độ tuổi này, thì cô đã phát dục rất tốt rồi.

"Đừng bắt ba phải hỏi lại." Đàm Đình nói, giọng trầm hơn bình thường.

Ranh giới giữa nuông chiều và nghiêm khắc rất mỏng manh.

"Con đến quán bar với bạn học."

Giọng nói rầu rĩ của Đàm Kha vang lên cách lớp quần áo, chút rung động nhẹ nhàng theo giọng nói của cô truyền đến ngực anh, đồng thời còn mang theo hơi thở không thể xem nhẹ.

"Mấy người?"

Cô hơi khựng lại, như thể đang đếm, sau đó mới trả lời: "Bảy người, có ba gái và bốn trai."