Thuần Phục (Nguỵ Cha Con)

Chương 9: Quá khứ

Cơ thể của Đàm Đình cứng đờ, anh vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt con gái mình gần trong gang tấc.

Đàm Kha nghiêng người về phía anh, cô nắm chặt tay anh, chặt đến nỗi móng tay cô cắm sâu vào da thịt anh.

Nhưng anh lại không cảm thấy đau, hoàn toàn không thể cảm nhận được gì.

So với xúc cảm dưới tay, chút đau đớn này có là gì chứ?

"Ba…"

Cô lại kêu lên, giữa hai chân càng khép chặt lại hơn.

Cái miệng bên dưới của cô đang ăn những ngón tay của anh, liếʍ anh và mυ'ŧ anh.

Đột nhiên Đàm Đình phản ứng lại, lập tức muốn rút tay ra nhưng đã bị Đàm Kha giữ chặt.

Tấm vải cản trở bị xốc lên một cách vô thức.

Theo chuyển động, hai bắp đùi mịn màng và thon thả của cô quấn quanh eo anh, những ngón tay của Đàm Đình gần như chìm vào khe hở hoa huyệt của cô, chạm tới hố sâu bí ẩn bên trong.

Nơi đó còn mềm mại và chặt chẽ hơn những chỗ khác gấp trăm lần.

Chỉ cần muốn, anh hoàn toàn có thể cắm vào một cách dễ dàng.

Và đó cũng chính là những gì cô mong đợi.

——

Lúc Đàm Kha còn nhỏ, khoảng bảy tám tuổi, cô đã từng nhìn thấy một người phụ nữ trong nhà của mình.

Nói đúng ra thì cô đã "nghe thấy" tiếng của một người phụ nữ.

Đó là lần đầu tiên và cũng là duy nhất cô nhìn thấy một người phụ nữ bên cạnh Đàm Đình.

Khi đó, Đàm Đình chỉ mới hai mươi bốn tuổi, chính là độ tuổi dồi dào sinh lực nhất.

Đã đến mùa hè, thời tiết rất nóng.

Thứ sáu của tuần cuối cùng hàng tháng là ngày Đàm Kha được về sớm.

Buổi chiều học xong, bọn họ sẽ được về sớm, sớm hơn thường lệ ba tiếng.

Trường học của Đàm Kha chỉ cách nơi ở của bọn họ một con đường, đi về chưa đầy mười phút.

Sau khi Đàm Đình và cô dọn đến đây, đều do cô tự mình đi đến trường.

Chỉ thỉnh thoảng, Đàm Đình mới đến đón cô.

Hiển nhiên, chuyện thỉnh thoảng này không xảy ra vào ngày hôm nay.

Tiếng ve kêu ráo riết, mặt trời lúc hai giờ chiều chiếu thẳng xuống đỉnh đầu, cổ và lưng của người ta như muốn đốt cháy vậy.

Tiểu Đàm Kha nắm lấy quai cặp sách của mình và chạy chậm từng bước, trời rất nóng, khuôn mặt cô bị phơi đến đỏ bừng, giống như quả táo vậy.

Cô trưởng thành hơn rất nhiều so với các bạn cùng trang lứa, tuy không thể hiện ra nhưng trong lòng cô vẫn rất dựa dẫm vào Đàm Đình.

Nếu lúc đó Đàm Đình không nhặt được cô, cô cũng không biết mình còn sống hay đã chết nữa.