Đàm Đình trở nên căng thẳng, đột nhiên trong đầu anh xuất hiện một suy đoán cực kỳ hoang đường.
Tài khoản của anh được Đàm Kha ghim lên đầu, tại sao lại có người ngốc nghếch đến mức gửi nhầm đoạn video đó chứ?
Hay là cô đã giả vờ gửi nhầm để quyến rũ anh?
Con nhóc này có biết mình đang làm gì không?
Đàm Đình có cảm giác nói không nên lời, một mặt thì vướng vào những suy đoán ngớ ngẩn mình vừa mới nghĩ ra, mặt khác lại cảm thấy bất lực và tức giận với Đàm Kha.
Nếu cô không phải con gái anh mà là người ngoài, thì anh đã cạy miệng cô ra từ lâu rồi.
Nhưng cô lại là con gái của anh, bởi vì vậy mà anh chỉ có thể bất lực đứng nhìn.
Nhiều nhất thì cũng chỉ có thể mắng cô vài câu, nhốt cô trong nhà, tịch thu điện thoại di động, cắt Internet, có tác dụng gì đâu chứ?
Điếu thuốc cháy tới tay, cơn đau thiêu đốt kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh của anh.
Đàm Đình xoay người dập điếu thuốc, bình tĩnh lại rồi trả điện thoại cho Đàm Kha.
Đàm Đình ngồi xuống, giọng điệu đã dịu dàng hơn: "Kha Kha, con có thể trả lời ba vài câu hỏi được không?"
Anh gọi nhũ danh của cô, điều này rất hiếm khi xảy ra.
Đàm Kha đáp lại, cũng không phản kháng nữa, ít nhất không phải là trạng thái lúc vừa về đến nhà kia, đây là một dự báo tốt.
Đàm Đình nghiêng đầu ngồi xuống cạnh cô, gần đến mức dù cô có cúi thấp đầu đến đâu, dù cho ánh sáng có mờ ảo như thế nào thì anh vẫn có thể nhìn thấy được biểu cảm của cô.
"Con có lộ mặt trong video không?"
Cô lắc đầu.
Rất tốt.
Ở một mặt nào đó, chuyện này đã đỡ nghiêm trọng hơn.
"Bây giờ con có đang hẹn hò với ai không?"
Cô vẫn lắc đầu.
"Vậy có người mình thích không?"
Cô không trả lời, phải rất lâu sau cô mới có vẻ tỉnh táo lại.
Cuối cùng cô lại làm ra một động tác khác, ngước mắt lên, hơi nghiêng người về phía anh và nói: "Có."
Yết hầu của Đàm Đình lên xuống, những suy nghĩ lố bịch đó lại hiện lên trong đầu anh.
Khi cơ thể của Đàm Kha di chuyển, anh không cần phải cố gắng nhìn nữa.
Cô đối mặt với anh, mọi biểu cảm trên khuôn mặt cô đều hiện lên trước mắt anh.
Giống như đôi chân dang rộng của cô trong video và nơi riêng tư bị những ngón tay mở ra.
Đàm Kha nắm lấy tay anh.
Đàm Đình nghe thấy tiếng tim mình đang đập thình thịch.
Cô không khóc, nhưng mắt có hơi đỏ.
Tay cô rất lạnh, khi chạm vào lòng bàn tay anh, thì có vẻ thân nhiệt của anh quá nóng.
"Ba ơi." Cô nhẹ nhàng gọi.
Sức lực của cô quá nhỏ so với anh, chỉ cần anh muốn thì cô không thể làm gì được.
Nhưng anh đã bị cô câu dẫn, trong nháy mắt, những suy đoán của anh, những dấu vết để lại bị anh phát hiện đang từng chút một chắp vá lại với nhau.
Đáp án anh mong muốn nằm ở phía sau tờ giấy mỏng trước mặt, chỉ cần anh muốn, chọc một cái là có thể xé nát nó.
Đàm Kha ngẩng đầu nhìn anh.
Ngay cả khi anh ngồi xuống ngang tầm với cô, cô vẫn phải ngẩng đầu mới nhìn thấy anh.
Cảm giác kỳ lạ đó lại hiện lên, một số giống như trong xe, và một số lại không giống.
Anh biết ánh mắt này của Đàm Kha là có ý gì.
Anh đã quá quen thuộc với ánh mắt này.
"Ba có thể nhắm mắt lại được không?"
Như bị ma xui quỷ khiến, Đàm Đình đã làm theo.
Cô nắm lấy cổ tay anh và kéo nó về phía mình.
Sau đó, đầu ngón tay của anh chạm vào một nơi cực kỳ mềm mại.
Mềm mại, ẩm ướt và ấm áp.