Lúc này, đám quý phụ quý nữ hoàn hồn, lập tức nhao nhao tiến lên hành lễ. Bọn họ đúng không so được trẻ con nhà người ta. Chẳng phải yến tiệc lần trước, có bao nhiêu hài tử đều mang đến bấy nhiêu sao, cũng không thấy Thái phi để ý con cháu nhà bọn họ. Nhưng Ninh vương phủ đâu chỉ thiếu mỗi trẻ con, thiếu nhất không phải là thê thϊếp, nô tỳ sao? Có thê có thϊếp còn sợ không có con cái sao?
Nếu như nữ nhi của bọn họ được Thái phi nhìn trúng, giữ lại trong phủ, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, ở cùng Vương gia lâu ngày sinh tình, há chẳng phải chuyện hiển nhiên sao?
Đám đông ùa lên, trong nháy mắt Thẩm Anh bị xô vào một góc.
Thân Đồ Hiên không xuất hiện thì thôi, nhưng một khi hắn xuất hiện, lúc tiếp đãi người khác trên mặt sẽ luôn treo nụ cười, dịu dàng như tắm gió xuân, cho dù đối phương có phạm phải điều cấm kỵ của hắn, hắn cũng sẽ không nổi giận, nhưng sau đó có chết thảm hay không thì không biết.
Nhưng hiển nhiên những quý nữ này trước khi tới đây đều đã được nhắc nhở, sẽ không ngu ngốc không đắc tội với hắn, cùng lắm là bày ra tài nghệ trước mặt hắn, tiện thể chọc ghẹo người khác vài câu mà thôi.
Thân Đồ Hiên vẫn tương đối thích xem loại kịch này, bởi vì hắn có thể thu thập một số tin tức mà hắn muốn.
Vì vậy cho đến khi kết thúc yến tiệc, vẫn là chủ khách vui vẻ. Về phần nguyên nhân cũng rất đơn giản, Ninh Thái phi gặp một cô nương cũng khen cũng thích, không có người nào là không thích. Nhưng Ninh Vương điện hạ dường như không vừa mắt ai, không ai được giữ lại trò chuyện với Thái phi. Sau khi kết thúc, lúc mời mọi người đều ra về, hắn cũng không nói lời nào. Ninh Thái phi nhìn ai cũng thích, trước tình cảnh này cũng chỉ im lặng.
Ngược lại, tên song nhi hèn mọn Thẩm Anh thấy rằng bữa tiệc đã kết thúc, khi y đến từ biệt, đã bị Ninh vương giữ với một nụ cười.
“Lang quân, quên bổn vương nói gì sao?”
Cha con bọn họ đáp lời, nói là trong nhà xảy ra chút chuyện, muốn về nhà an trí, sau đó mới thu dọn đồ đạc trở lại vào ngày mai, lúc này Ninh Vương điện hạ mới không nói gì thêm.
Ninh Thái phi lại nói:
“Ngươi trở về một mình đi. Tiểu An An cùng vυ' nuôi không cần quan tâm, đêm nay ở lại đây đi.”
Nào ngờ đứa bé sau khi rời khỏi cha mình thì bật khóc, hai cha con lúc này mới có thể về chung.
Đám tiểu thư quý tộc đều xanh mặt ghen tị, vui mừng được mới là lạ.
Khi tin tức truyền đến đám song nhi bên kia, không có mấy người ghen tị, chỉ chìm trong im lặng, và hâm mộ.
“Song nhi như Thẩm Anh, thật sự là nỗi nhục nhã trong giới song nhi sao? Thật sự không tốt như thế sao?”
“Nhưng y vẫn có thể ló mặt ra trước mặt Vương gia và Thái phi, bởi vì con trai của y được người trọng dụng, dễ dàng đứng ở nơi bọn họ mơ ước.”
“Một đứa con trai hiếu thuận yêu y coi như là chuyện ngoài ý muốn đi, nhưng hai đứa con trai đều hiếu thuận với y cũng là chuyện ngoài ý muốn sao?”
“Nếu bọn họ cũng đưa ra lựa chọn giống như Thẩm Anh, cuối cùng sẽ ra sao?”
Đêm nay, hầu như tất cả song nhi có mặt ở đây, đều có suy nghĩ như vậy trong lòng.
Sau khi mọi người đã đi hết, Thân Đồ Hiên quay đầu nhìn đồng hồ, sau đó quay sang Lăng Không và nói:
“Đi giúp ta một việc.”
Không nghĩ tới Thẩm Uy muốn tính kế để hắn đấu đá với Lý Minh, bản thân thì ngồi làm ngư ông đắc lợi, tuy rằng giữ gã lại vẫn có ích cho hắn, không thể gϊếŧ, nhưng nếu không dạy gã một bài học làm sao gã biết được ai mới là chủ tử.
Mặt khác, Thẩm Uy thông qua tai mắt, đã nghe ngóng được chuyện xảy ra trong yến tiệc ở Ninh vương phủ, nhưng trong lòng lại lo lắng không yên, bởi vì mọi chuyện phát sinh theo hướng mà gã không ngờ tới nhất.
“Chủ tử đừng quá lo lắng, Ninh Thái phi chỉ là thích hài tử mà thôi, trước kia không phải cũng rất thích tiểu thiếu gia nhà chúng ta sao? Ngày mai ngài cứ việc đưa tiểu thiếu gia đến đó là được.”
Thẩm Uy nghe vậy lại lắc đầu, nói:
“Ta có linh cảm không, là chắc chắn, ngay từ đầu Ninh vương đã không nhắm đến Trình Mộc Tuyết hay đứa trẻ đó, mà hướng về phía Thẩm Anh, đại ca tốt của ta.”
Nhưng tại sao? Hai người này vốn không tiếp xúc với nhau, làm sao mà có điểm chung được, không phải sao?
Giống nhau? Không, chờ đã, Ninh vương lớn lên trong thanh lâu ở Thanh Châu, Thẩm Anh là được cha mang về khi ngang qua Thanh Châu, trên đường hồi kinh báo cáo công tác. Trước đó, cũng bị bọn buôn người lừa bán vào thanh lâu, chẳng lẽ có quan hệ gì?
Lần này gã thực sự hối hận vì đã không gϊếŧ Thẩm Anh sớm hơn.
Thẩm Uy đi tới đi lui trong thư phòng cho đến tận khuya, nhưng cuối cùng vẫn lo lắng về việc để Thẩm Anh đi gặp Ninh Vương. Đầu tiên là quá nguy hiểm cho gã, thứ hai là gã không muốn thấy một ngày nào đó Thẩm Anh phong quang vô hạn.
Xem ra trước mắt gã chỉ có thể buông tha bên phía Ninh vương. Dù sao sau khi nhậm chức Thái thú, gã vẫn còn cơ hội, nếu tính mạng không còn, thì cái gì cũng không làm được.
Nghĩ đến đây, Thẩm Uy lập tức hạ quyết tâm, đương nhiên cho dù muốn gϊếŧ người, gã cũng sẽ không đặt mình vào nguy hiểm, đối mặt với lửa giận của Ninh vương, gã ngẩng đầu nhìn sắc trời bên ngoài, mở cửa đi về phía Câu Lan Viện của Thẩm Nguyệt Kiều.
Cùng lúc đó, Trình gia bên cạnh.
Trình Dật nghe nói Ninh Thái phi yêu thích đệ đệ mình, Ninh vương để cho cha đưa em trai đến sống ở Ninh vương phủ một thời gian, trong lòng rất vui.
Sau khi Thẩm Anh trở lại, y đưa đứa trẻ cho Tiểu Trình Dục Xuyên trước tiên, để hai huynh đệ vốn luôn ở bên nhau không cảm thấy quá buồn, đến xem qua nữ nhi đang ngủ của y rồi ra ngoài.
“Vậy phụ thân, người đi Ninh vương phủ, ở gần như vậy, không phải có cơ hội để cho Ninh vương điện hạ sáng mắt ra, diệt trừ tên khốn Thẩm Uy kia sao?”
Y nghe thấy Trình An thì thầm đầy phấn khích sau lưng.
Thẩm Anh không muốn nói với hắn ta về những bất bình của y với Ninh vương, để không dọa hắn ta làm điều gì dại dột, nhưng vẫn không khách khí dội cho Trình Dật một gáo nước lạnh.
“Ngươi nghĩ nhiều rồi, nếu như ta không lầm thì Ninh vương sẽ không dễ dàng động đến Thẩm Uy, sẽ giữ Thẩm Uy vì hắn có ích.”
Trình An nghe vậy lập tức tức giận nói:
“Ninh Vương điện hạ nuôi loại súc sinh đó có ích lợi gì?”
Thẩm Anh thản nhiên, mặt không đổi sắc, nói:
“Súc sinh tự nhiên có cách dùng của súc sinh. Những gì Thẩm Uy nói trong phủ của Ninh vương ngày hôm đó rõ ràng là đang cáo trạng Lý Minh, Thái thú quận Vĩnh Gia. Điều này nghĩa là gì?”
Trình An theo bản năng hỏi” “Có nghĩa là gì?”
Thẩm Anh liếc hắn ta một cái: “Nghĩa là Ninh Vương nhất định có mâu thuẫn với Quận chủ Vĩnh Gia Lý Minh, nếu không tại sao lại vô duyên vô cớ vu khống cái tội danh không đau không ngứa này cho Lý Minh trước mặt Ninh vương? Gã đang biểu lộ lòng trung thành với Ninh Vương, không biết có mấy phần chân thành nhưng Ninh Vương đúng là có dùng gã.”
“Hôm nay ta đi dự yến tiệc, vô tình nghe được đôi ba câu, có lẽ Ninh vương bị hoàng thượng hạ chỉ, phân đến Tần Châu, là bởi đắc tội hoàng hậu quyền lực khuynh triều, chuyện này không có chứng cứ xác thực, theo người kể lại thì Ninh vương không thể hạ bệ một quận chủ không hòa thuận với mình, vì hoàng hậu nhất định sẽ đứng về phía chống lại hắn.”
Nói xong, Thẩm Anh nhìn đứa con trai đầu óc đơn giản của mình với ánh mắt có lẽ ngươi cũng hiểu:
“Vậy bây giờ con đã hiểu Thẩm Uy có ích gì với Ninh vương rồi phải không?”
Trình Anh ngơ ngác và rất chân thành nhìn cha mình:
“Con không hiểu.”
Thẩm Anh hít sâu một hơi, vỗ vỗ bả vai của cậu nói:
“Quên đi, coi như ta nuôi heo vậy.”
Trình An không hài lòng, đáp lại:
“Cha! Có ai nói như vậy về nhi tử mình không?”
Thẩm Anh phớt lờ lời đại nhi tử, dặn dò một số vấn đề sau khi y đến Ninh vương phủ, sau đó trông thấy trời đã tối liền quay lại dỗ hai đứa nhỏ ngủ trước, để sáng mai còn dậy sớm.
Nhưng Thẩm Anh, người đang nằm trên giường với tiểu nhi tử, trằn trọc lúc lâu cũng không ngủ được. Lúc đầu y không thể ngủ được vì những suy nghĩ phức tạp của mình, nhưng sau đó y bị quấy rầy bởi nhi tử yêu quý.
Không biết hôm nay tiểu tử này xảy ra chuyện gì, đang ngủ ngon lành đột nhiên trở mình bò lên người.
Lúc đầu Thẩm Anh nghĩ ôm cậu một lúc cũng không sao, nhưng cái ôm này y không buông xuống được.
Đặt xuống xong, cậu lại lật người trèo lên, cứ như vậy đến tận khuya.
Tối hôm qua Thẩm Anh ngủ không ngon, chịu không nổi liền hù dọa tiểu gia hỏa vừa mới đặt xuống đã leo lên:
“Ta buồn ngủ, con cứ leo lên leo xuống sao mà ngủ được. Ta mặc kệ con, đến lúc đó lăn lộn ngã xuống giường thì đừng có khóc.”
Tiểu Trình An không hề động đậy, vẫn ôm lấy l*иg ngực rắn chắc của cha, tự nhủ: Là vì
cha mãi không ngủ được, cho nên con chơi với cha một lát, khi cha ngủ say con sẽ trèo xuống, làm sao có thể rơi xuống đất? Cha coi thường con quá đấy, ngủ đi, ngủ đi, con cũng buồn ngủ lắm.
Thẩm Anh đương nhiên không biết con trai đang suy nghĩ cái gì, cho nên mới nói như vậy, cũng không nghĩ tới con trai của mình thật sự có thể hiểu được mình nói, nhưng là y xác thực đi ngủ, còn có Trình An nằm sấp ở phía trên của y. Cậu sẽ không ngã xuống đất, y ngủ sẽ không say như vậy, trong tiềm thức y sẽ ôm và bảo vệ tiểu tử này.
Cũng là nhờ Thẩm Anh hai tay ôm lấy tiểu gia hỏa đang nằm trên người cùng mình chìm vào giấc ngủ.
Bởi vì y vừa mới ngủ không bao lâu, tiểu Trình An nằm trên người y híp mắt ngủ, cái gọi là chờ người ngủ say tự mình bò xuống đều là giả dối.
Cái miệng trẻ con nhảm nhí!