Bên kia, Lăng Không trở lại vương phủ, quỳ gối trước mặt Thân Đồ Hiên bẩm báo sự việc.
Thân Đồ Hiên nhướng mày: "Hiểu lầm được giải quyết rồi? Động tác vậy mà khá nhanh đấy, đã vậy rồi thì bỏ đi."
Dứt lời hắn suy nghĩ một chút, lại mở miệng nói: "Ngươi lại đi làm giúp ta một chuyện khác."
Lăng Không vội vàng cung kính gật đầu đáp ứng, cúi đầu chờ chủ tử hạ mệnh lệnh.
Vẻ mặt Thân Đồ Hiên không hiểu sao khựng lại trong chớp mắt, rồi mới trầm giọng phân phó nói: "Đi tìm người giúp ta vẽ một bức chân dung người cha song nhi của thiếu nữ kia, ngoài ra tra chút lai lịch xuất thân của y."
Lăng Không nghe vậy hơi ngạc nhiên: ???
Không phải chứ chủ tử? Ngài nói vậy là có ý gì? Ngài vừa ý người ta còn phải nhìn xem cha người ta có đẹp hay không, xuất thân lai lịch ra sao rồi mới cưới sao? Như vậy cũng không phải là không được, nhưng hắn ta cứ cảm thấy có gì đó sai sai.
Cũng cảm thấy không đúng còn có Thẩm Uy.
"Cái này có cái gì mà không đúng, Ninh Vương coi trọng tiểu tiện nhân Trình Mộc Tuyết kia nên mới giúp bọn họ ra mặt!"
Thẩm Nguyệt Kiều nằm trong lòng Lý thị ầm ĩ.
Lúc này Thẩm Uy nhướng mày trừng nàng ta: "Ngươi nói thêm câu nữa xem? Bị đánh còn chưa đủ đúng không?"
Thẩm Nguyệt Kiều vừa nghe dứt câu lập tức lại nhào vào lòng Lý thị, khóc lóc kêu: "Nương, người xem cha còn vì tiện nhân Trình Mộc Tuyết kia mà muốn đánh con!"
Lý thị ôm lấy nữ nhi nhà mình, trợn mắt nhìn Thẩm Uy: "Ta nhìn ngươi lại đánh nó một cái thử xem!"
Thẩm Uy buông tay giận dữ quát về phía Lý thị: "Cũng là nữ nhi ngoan mà ngươi dạy ra, tóm lại các ngươi gần đây tốt nhất nên đàng hoàng chút! Nếu không xảy ra chuyện đừng trách ta trở mặt không nhận người!"
Nói xong xoay người phất tay áo rời đi.
Đương nhiên Thẩm lão thái thái cũng nghe được tin tức, phản ứng đầu tiên của bà không phải là tức giận, mà là vui mừng, bà vốn coi trọng nha đầu Trình Mộc Tuyết kia, muốn đưa đi yến hội, vì ngoài ý muốn mà không đưa đi được, hơn nữa Ninh Vương cũng không đi dự tiệc, kết quả hai người lại gặp nhau vào sáng hôm sau, thật sự có thể nói là duyên phận đến muốn cản cũng không được. Nhưng vừa mới tới Ninh Vương phủ tham dự dạ tiệc, hôm sau lại dẫn người tới hỏi thăm thì không tốt lắm.
Bởi vậy Thẩm lão thái thái cũng không lập tức dẫn Trình Mộc Tuyết đến cửa Ninh Vương phủ bái phỏng, chỉ là hôm sau lại bảo Thẩm Anh lúc ôm Tiểu Trình An qua Thẩm phủ thì dẫn cả Trình Mộc Tuyết theo, thưởng cho Trình Mộc Tuyết vải vóc đẹp mắt hơn chút để nàng mang về may y phục xinh xắn.
Nhưng khiến người ta không ngờ tới là là mấy ngày sau, người của Ninh vương đã tìm tới cửa Trình gia trước.
"Là như này, Ninh Vương điện hạ tra xét hồ sơ sự việc lần trước, phát hiện Trình huynh đệ có thân thủ không tệ, lại nghe nói Trình huynh đang mịch chức, nội huyện đang trống một chức huyện úy, không biết Trình huynh có hứng thú đảm nhiệm không?"
Lăng Không bày tỏ ý mình như vậy.
Trình Dật nghe vậy trực tiếp kinh ngạc mừng rỡ đến ngu người, lắp bắp nói: "Thật, thật sao? Ninh Vương điện hạ đích thân bổ nhiệm ta làm huyện úy? Vậy khi nào ta có thể nhậm chức?"
Hắn ta kinh ngạc vui mừng không kiềm được, vốn chỉ hy vọng xa vời mua một chức nha dịch, bây giờ trực tiếp được người ta bổ nhiệm thành huyện úy, quản một đám nha dịch, có thể nói là quan viên chân chính.
Lăng Không nhìn vết thương trên đầu hắn ta, đáp: "Đương nhiên là càng sớm càng tốt, nhưng vẫn phải dưỡng thương cho tốt."
Tuy Trình Dật bị thương nặng, nhưng chỉ có một chỗ trên đầu, những chỗ khác đều là thương tích nhẹ, mấy ngày nay đã gần khỏi hẳn, vết thương trên đầu cũng đã kết vảy, ở nhà ngột ngạt mấy ngày đã sớm không nhịn nổi, nghe vậy lập tức hưng phấn kích động nói: "Ta khỏe rồi, khỏe lắm rồi, có thể nhậm chức bất cứ lúc nào."
Lăng Không sảng khoái cười nói: "Vậy ngày mai đi báo cáo đi!"
Trình Mộc Tuyết trực tiếp nắm lấy cánh tay Trình Dật kích động nói: "Ca, chúc mừng ngươi, làm quan rồi!"
Dù Thẩm Anh có hơi kinh ngạc, nhưng Trình Dật rốt cuộc cũng đạt được tâm nguyện y vẫn rất mừng cho hắn ta, y vốn định chờ Trình Dật khỏe hẳn rồi bảo hắn ta rời Tần Châu đi nơi khác mưu quan, hiện tại xem ra không cần nữa rồi.
Như vậy, ngày hôm sau Trình Dật liền đến quan phủ báo cáo. Sau đó qua vài ngày, Ninh Thái phi lại gửi một phong thư mời người đến Ninh Vương phủ dự tiệc, thời gian cũng ấn định ba ngày sau giống như yến hội, nhưng lần này chỉ mời một đám quan viên quận Vĩnh Gia cùng gia quyến danh môn vọng tộc. Hiện tại Trình Dật lớn nhỏ gì cũng coi như là quan, gia quyến của hắn ta đương nhiên cũng nằm trong hàng ngũ được mời.
Thẩm Anh vốn không muốn đi, nhưng nghĩ đến tâm tư của nữ nhi mình đối với Ninh Vương, nghĩ đến nhi tử mình vừa mới được Ninh Vương chiếu cố, rốt cuộc vẫn nhận lời mời.
Sau đó trong nhà bắt đầu náo nhiệt bận rộn, chủ yếu là Trình Mộc Tuyết bận rộn, tạm thời tự may y phục mới thì không kịp, nhưng mua y phục may sẵn rồi sửa đổi kiểu dáng thì vẫn được.
Đương nhiên, chuyện này chẳng liên quan gì đến Trình An, kỹ năng lật người của cậu đã thành công, mấy ngày nay đang học phát âm nói chuyện, hiện tại mà nói vẫn chưa học được cách gọi người khác, kỹ năng a a a sinh ra đã có của cậu có thể phát ra hầu hết các chữ giống như "mẹ", "ba", âm tiết kiểu này há miệng là phát ra được, các âm tiết như "cha" "ca" "tỷ" cần phải sử dụng đầu lưỡi thì tương đối khó, cậu phát âm không chính xác hoặc không phát âm được, cần phải luyện tập.
Hôm nay Trình An nằm trên giường nhỏ luyện phát âm "ca" với Tiểu Trình Dục Xuyên nửa ngày, nhưng phát âm không phải là "đa" thì là há miệng không phát ra được âm thanh, cho dù là Tiểu Long Ngạo Thiên thông minh hơn người cũng không nhận ra được là cậu đang gọi ca ca, ánh mắt nhìn Tiểu Trình An há miệng đa đa đa với hắn giống như đang nhìn một đứa ngốc!
Tiểu Trình An không muốn để ý tới hắn nữa, quyết định chờ sau này cậu biết nói chuyện rồi thì tốt nhất phải gọi tên này là thằng nhóc con xấu xa! Còn bây giờ cậu luyện tập mệt rồi, chuẩn bị ngủ một giấc.
Nói ngủ là ngủ, Tiểu Trình An nhắm nghiền mắt, nhưng Tiểu Trình An trước giờ không nằm mơ, hôm nay lại có một giấc mơ hiếm hoi.
Cậu mơ thấy nhị tỷ nhà cậu đi ra ngoài hái hoa móng tay, sau đó trong nháy mắt liền thẹn thùng mây mưa cùng một nam nhân cao lớn cường tráng khuôn mặt mơ hồ không rõ ở trong một ngôi miếu đổ nát, dù cậu không nhìn rõ cảnh tượng trong mộng, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng không nhịn được mà đỏ lên.
Sau đó, nhị tỷ cậu và nam nhân kia đang trần như nhộng say ngủ, một đám ăn mày chạy như điên xông vào, nam nhân lập tức bừng tỉnh, thấy đám mày đang chỉ trỏ bọn họ dâʍ ɭσạи trào phúng, cuống quít tìm y phục giúp nhị tỷ cậu che lại, nhưng rốt cuộc vẫn quá muộn.
Sau đó tin đồn về nhị tỷ cậu truyền khắp quận Vĩnh Gia, nhị tỷ cậu đi tới đâu cũng có nữ nhân chỉ trỏ châm chọc phỉ nhổ nàng, nam nhân thấy nhị tỷ cậu liền tiến lên động tay động chân với vẻ mặt thô bỉ, còn có kẻ liều mạng trực bắt nhị tỷ cậu vào trong rừng không người, ý đồ cưỡng bức nhị tỷ.
Nhị tỷ cậu không thuận theo thì động thủ đánh nàng đến sưng cả mặt.
Tiểu Trình An mơ tới đây thì tức giận tỉnh lại, cậu không rõ tại sao mình lại đột nhiên mơ như vậy, nhưng vừa tỉnh lại, cậu theo bản năng quay đầu nhìn về phía cửa sổ bên kia tìm người, trước khi đi cậu ngủ, Trình Mộc Tuyết vẫn ngồi ở đó tâm trạng tốt sửa sang y phục.
Kết quả nhìn thấy giường trống rỗng.
Tiểu Trình An trợn to hai mắt: Nhị tỷ của mình đâu? Nhị tỷ lớn tướng như vậy đâu rồi? Đi đâu rồi chứ?! !
Đúng lúc này Thẩm Anh đi ra ngoài nửa ngày trở về, không nhìn thấy Trình Mộc Tuyết ở nhà cũng ngạc nhiên, khó hiểu nói: "Mộc Tuyết đâu? Sao không có ở nhà? Y phục của nàng sửa xong rồi sao?"
Bà vυ' nghe vậy cười đáp lại y: "Nhị cô nương sửa xong rồi, nói là muốn sơn móng tay ra nên ra ngoài tìm xem có thể hái được hoa móng tay không!"
"Oa ———!"