Tạm thời Thẩm Anh không nghĩ nhiều như vậy. Y nhìn thấy quanh đi quẩn lại như thế này, Thẩm Uy chịu thiệt, nhưng cuối cùng lão thái thái vẫn quyết định dẫn nhà bọn y đi cùng bà, trong lòng y rất sảng khoái. Thẩm Anh bước nhẹ về phía Tiểu Trình Dục Xuyên, ôm Tiểu Trình An vào lòng rồi dẫn hai bé rời khỏi Thẩm phủ.
Trong viện của lão thái thái có người của Thẩm Uy, cho nên giây trước lão thái thái vừa quyết định sẽ dẫn Thẩm Anh cùng Tiểu Trình An đi Ninh Vương phủ cùng bà thì giây sau, gã đã nhận được tin tức.
Lý thị tức đến mức dậm chân, nói với Thẩm Uy: “Không được, ta mặc kệ. nói gì đi nữa thì ta cũng không đồng ý cho cả nhà Thẩm Anh đi theo. Ngươi nói chuyện này để người giải quyết, vậy bây giờ người nói nên làm gì bây giờ?”
Thẩm Nguyệt Kiều tự biết dung mạo của bản thân như thế nào, nàng ta biết rõ bản thân không bì được Trình Mộc Tuyết, cho nên vô cùng hoảng hốt và sốt ruột, lập tức tiếp lời Lý thị: “Đúng vậy, đúng vậy. Phụ thân, người mau nghĩ cách đi ạ.”
Thẩm Uy đã súc miệng rửa mặt rồi nhưng gã vẫn cảm thấy trong miệng hay khắp người vẫn còn tồn tại mùi khai của nướ© ŧıểυ, cả người không được tự nhiên, sắc mặt lúc này có thể nói là cực kỳ khó coi. Gã ngồi trên ghế dài uống ngụm nước trà rồi lại phun ra, mất kiên nhẫn trừng mắt liếc nhìn hai nàng kia, đen mặt nói: “Câm miệng hết cho ta, hoảng cái gì? Không phải vẫn chưa tới ngày tham gia yến hội hay sao?”
Lý thị cùng Thẩm Nguyệt Kiều đành tạm thời ngậm miệng lại.
Thời gian ba ngày trôi nhanh như gió, rất nhanh đã tới ngày diễn ra yến hội. Lần này, Tiểu Trình Dục Xuyên không đi theo, Thẩm Anh cũng không biết đứa nhỏ này vì sao lại có vẻ bài xích việc đi đến Ninh Vương phủ như thế này, nhưng nếu hắn không muốn đi thì y cũng sẽ không ép buộc hắn. Dù sao thì lúc này, nhi tử của y cũng đã không còn khó hầu hạ như trước nữa, không cần Tiểu Trình Dục Xuyên phải xi tiểu nữa.
Thẩm Anh ôm Tiểu Trình An đang vô cùng hưng phấn vì được ra khỏi nhà, đi cùng với y còn có Trình Mộc Tuyết cùng với bà vυ'. Cả nhà Thẩm Anh hội hợp cùng với đoàn người đi ra từ Thẩm phủ của Thẩm lão thái thái.
lý thị cùng Thẩm Nguyệt Kiều vừa nhìn thấy bọn họ thì biểu cảm trên mặt lập tức quýnh cả lên, bất an quay đầu nhìn Thẩm Uy.
Ói ba ngày liên tiếp khiến sắc mặt của Thẩm Uy trắng bệch, cơ thể gầy ốm, Thầm Uy liếc nhìn các nàng một cái, dùng ánh mắt ra hiệu các nàng tạm thời đừng manh động, sau đó không chút hoang mang đi tới trước mặt Thẩm Anh, nói: “Đại ca, mau lên xe đi.”
Mắt thấy đoàn người sắp lên xe chuẩn bị đi tới yến hội, Lý thị cùng Thẩm Nguyệt Kiều có thể an tâm được mới lạ, vừa nhìn thấy hành động của Thẩm Uy thì sắc mặt lập tức trở nên khó chịu.
Nhưng rất nhanh, sắc mặt của các nàng lập tức thay đổi, bởi vì đúng lúc này, từ phương xa đột nhiên truyền tới tiếng kêu gấp gáp: “Không tốt rồi Thẩm Anh! Đại nhi tử nhà người đánh nhau với người ta, đánh chết người rồi! Bản thân hắn ta cũng sắp không xong, hiện tại đã bị bắt vào trong đại lao, ngươi mau chóng chạy qua xem một chút đi!”
Lý thị cùng Thẩm Nguyệt Kiều đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức không nhịn cười nổi, châm chọc nói với Thẩm Anh đang muốn lên xe: “Nhi tử sắp không xong tới nơi rồi mà ngươi còn muốn tham gia yến hội sao, còn không nhanh chân chạy đi nhìn mặt nhi tử của mình lần cuối!”
Thẩm Anh nghe vậy, thân thể đột ngột cứng đờ.
Sắc mặt của Trình Mộc Tuyết cũng đại biến.
Thẩm Uy đi tới bên cạnh Thẩm Anh, giống như sợ y đứng không vững nên duỗi tay ra đỡ y, gương mặt trắng bệch của gã khi kề sát Thẩm Anh lại hiện lên vẻ châm biếm âm lãnh: “Nếu nhi tử của người chết thật thì ngươi đừng trách ai hết, muốn trách thì trách chính bản thân mình, nếu như người không muốn xuất đầu lộ diện trước mặt Ninh Vương thì nhi tử của người đã không phải chịu tội! Nếu không muốn thằng con trai cuối cùng này của mình cũng gặp chuyện không may thì tốt nhất nên thành thật một chút cho ta!”
Thẩm Anh nghe gã nói thế thì đột ngột phản ứng lại, gương mặt trở nên lạnh lùng, giơ tay ra túm chặt Thẩm Uy.
Trình An nghe thế cũng muốn lại cho khắp người tên ngu ngốc Thẩm Uy này dính đầy nướ© ŧıểυ của cậu.
Nhưng lần này hiển nhiên Thẩm Uy đã rút ra được bài học, vừa nói xong thì gã lập tức đứng thẳng người, nhanh chóng giữ khoảng cách với hai phụ tử Thẩm Anh, sau đó giả mù giả sương hô to: “Đại ca cẩn thận, sau này ngươi còn có cơ hội tham gia yến hội, nhưng chuyện của chất nhi tương đối nghiêm trọng, đại ca vẫn nên nhanh chóng đi xem Trình Dật như thế nào đi. Ta chuẩn bị xe ngựa giúp đại ca.”
Sau đó gã lén lút đắc ý nhoẻn miệng, đỡ đám người Lý thị lên xe.
Lý thị cùng Thẩm Nguyệt Kiều dùng ánh mắt vui sướиɠ khi người gặp họa liếc nhìn Thẩm Anh cùng Trình Mộc Tuyết rồi kiêu căng ngạo mạn, đắc ý quay người trèo lên xe.
Cho dù Thẩm Anh có tức đến đâu đi nữa thì y cũng không thể tham gia yến hội trong lúc như thế này được. Y quay đầu hỏi người chạy tới báo tin, sau khi hỏi rõ ràng mọi chuyện thì vội vã dẫn cả nhà chạy qua đó.
Vốn dĩ Thẩm Anh định để Trình Mộc Tuyết bế Trình An về nhà giữ nhà, nhưng Trình Mộc Tuyết lại lo lắng Trình Dật sắp không xong cho nên khóc lóc đòi đi theo y, Thẩm Anh đành phải dẫn cả nhà chạy qua bên đó, cũng may bên đó đã đánh xong, hiện tại tất cả mọi người đều bị bắt vào đại lao nha phủ.
Lúc Thẩm Anh chạy tới thì Trình Dật đã nằm yên bất động trên mặt đất, khắp người cùng trên đầu chảy đầy máu cũng khong6co1 người nào quan tâm.
Trình Mộc Tuyết thấy thế lập tức vội đến mức đỏ mắt, kêu to với tên cai ngục đã dẫn bọn họ vào đại lao: “Thương thế của đại ca ta nghiêm trọng như vậy, vì sao các người lại không tìm đại phu đến khám cho hắn chứ?”
Cai ngục liếc nhìn nàng, sau đó cà lơ phất phơ nói: “Hắn đánh chết người, dù sao cũng phải đền mạng, kêu đại phu làm gì, chết quách đi cho bớt việc.”
Trình Mộc Tuyết vừa hoảng vừa giận, lập tức khóc lóc cãi lộn với cai ngục.
Thẩm Anh giơ tay túm chặt nàng lại, sau đó lấy một xâu tiền từ trong tay áo đưa cho tên cai ngục, nói: “Làm phiền đại ca giúp chúng ta mời một vị đại phu tới đây, chúng ta sẽ chi trả mọi chi phí.”
Tên cai ngục kia thấy vậy lập tức cười ha hả đồng ý: “Được rồi, không phải chỉ là mời đại phu thôi sao? Chuyện nhỏ ấy mà.”