Xuyên Phải Một Nhà Toàn Tra Tui Biết Sống Mần Sao?

Chương 9: Ninh Vương

Tuy rằng Thẩm Anh không biết hành động đó gọi là sát trùng nhưng lại biết chuyện khi trẻ con sử dụng những đồ dùng đã được rửa bằng nước sôi như thế này sẽ không dễ sinh bệnh này là sự thật, vốn y vẫn không yên tâm lắm khi một đứa nhỏ như Trình Dục Xuyên chăm sóc con trai nhỏ, nhưng hiện tại y đột nhiên phát hiện, có lẽ Trình Dục xuyên sẽ chăm sóc cho bé con còn cẩn thận hơn cả khi y tự mình chăm sóc.

Nghĩ như vậy, Thẩm Anh liếc nhìn tiểu Trình Dục Xuyên một cái, nói: "Sau này, những chuyện khác trong nhà không cần ngươi nhúng tay vào, ngươi chỉ cần giúp ta chăm sóc An An thật tốt là được. Nếu như sau này An An mọc lệch thì ta sẽ trừng phạt ngươi thật nặng!"

Đương nhiên điều này không có nghĩa là y sẽ mặc kệ nhãi con nhà mình, y chỉ cảm thấy hai đứa nhỏ đều là những đứa trẻ thông minh hơn người bẩm sinh, Trình Dục Xuyên lại có thể hiểu rõ nhu cầu của nhãi con nhà mình, chăm sóc cho bé cũng rất cẩn thận, vì vậy y cho phép hắn hầu hạ tiểu Trình An.

Tiểu Trình An nghe vậy thì gương mặt lập tức vui vẻ rạng rỡ.

A! Quá tốt rồi! Cậu sẽ cố gắng thật ngoan ngoãn, sẽ

không gây phiền phức cho tiểu Long Ngạo Thiên, như vậy thì không phải công việc sau này của tiểu Long Ngạo Thiên sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều rồi sao!

Nghĩ thế, tiểu Trình An lập tức đảo mắt nhỏ nhìn về phía tiểu Long Ngạo Thiên.

Kết quả là lại nhìn thấy gương mặt nhỏ đẹp trai lai láng nhưng lạnh lùng của hắn không có chút biểu cảm vui vẻ nào, đôi mắt phượng xinh đẹp liếc nhìn cậu, sau đó mặt không cảm xúc đồng ý.

Trình An: "..."

Cho nên tiểu Long Ngạo Thiên thật sự đã ghi tạc chuyện nhất định phải để cả nhà bọn họ đoàn tụ trong bụng sói vào lòng, không có dự định tha thứ cho bọn họ đúng không hả? QAQ

Lát sau, Thẩm Anh cũng mệt mỏi, thế là đuổi cả bọn ra khỏi phòng.

Vừa ra khỏi cửa, đôi mày đẹp của Trình Mộc Tuyết lập tức dựng lên với Trình Dục Xuyên, lạnh lùng uy hϊếp hắn: "Đừng tưởng rằng ngươi sẽ không cần làm gì như những gì cha ta đã nói. Người nấu cơm trong nhà này là ta, nếu ngươi dám lười biếng thì sẽ phải nhịn đói. Lập tức ra ngoài gánh nước đổ đầy lu nhanh lên!"

Cho nên những gì Thẩm Anh đã nói chỉ là lời nói suông, mắc gì hắn phải cao hứng.

Tiểu Trình Dục Xuyên nghe vậy thì không nhịn được châm chọc trong lòng, sau đó xoay người đi vào phòng bếp, xách thùng nước cao hơn nửa người ở phía trước lu nước bước ra ngoài cửa lớn.

Lúc này, Trình Mộc Tuyết mới khẽ "hừ" một tiếng xoay người về phòng.

Cả nhà bọn họ chịu rất nhiều cực khổ vì người mẹ ác độc của thằng con hoang này, muốn sống sung sướиɠ ở nhà bọn họ, ngủ mơ còn không có cửa!

Lúc tiểu Trình Dục Xuyên xách thùng nước ra ngoài thì trùng hợp đυ.ng trúng đám người cách vách đang lần lượt bước xuống xe ngựa.

Lão thái thái đầu tóc muối tiêu được người dìu xuống đầu tiên nhìn thấy tiểu Trình Dục Xuyên từ phía xa, lông mày khẽ nhíu lại rất nhẹ khiến người khác khó nhìn thấy, suy nghĩ gì đó rồi nói với phụ nhân đang dìu bà ở bên cạnh: "Trên đường trở về, ta nghe thấy có người bàn tán rằng Thẩm Anh đã sinh được một bé trai, lúc hồi phủ nhớ thay mặt ta tặng quà mừng qua bên đó."

Người phụ nhân kia nghe vậy thì sắc mặt lập tức thúi hoắc, mặt đầy chán ghét, bất mãn nói thầm: "Y chỉ là một song nhi để tiện làm vợ người ta còn bị đối phương bỏ rơi..."

Người đàn ông uy nghiêm bên cạnh vội vàng cắt ngang lời nói của phụ nhân, cái đầu với lão thái thái, sảng khoái đồng ý: "Đại ca sinh được quý tử, đây là việc nên làm. Lát nữa cháu trai sẽ cho người chuẩn bị quà thật tốt tặng cho đại ca."

Người đàn ông này là quận thừa của quận Vĩnh Gia, huyện Tần Châu - Thẩm Uy, phụ nhân là chính thê của gã, cũng là con gái của quận chủ hiện nay của quận Vĩnh Gia, Lý thị. Lão thái thái thì lại là tổ mẫu của Thẩm gia, cũng là tổ mẫu của Thẩm Anh.

Lần này Ninh Vương phụng mệnh tiếp quản Tần Châu. Buổi yến tiệc tiếp nhận chức vụ ngày hôm nay, tất cả các quan viên dù lớn dù nhỏ đều phải tham gia, gia đình của gã cũng là vừa trở về từ yến hội.

Thẩm lão thái nghe gã nói vậy cũng không nói gì nữa, trực tiếp xoay người bước vào phủ.

Gương mắt của Thẩm Uy Lạnh lùng, không thèm để ý đến Lý thị, nhanh chóng bước tới sau lưng lão phu nhân, đỡ bà vào phủ.

Lý thị thấy thế thì trừng mắt liếc nhìn gã, vẻ mặt cũng rất khó chịu, trong lòng thầm nói, sợ là ngươi chỉ ước gì tặng luôn bản thân cho con hồ ly tinh kia chứ gì, đồng ý sảng khoái như vậy.

Sau khi vào nhà, vì để giảm bớt không khí căng thẳng, thậm chí bà ta đã chủ động mở miệng dời đề tài, nói: "Không nghĩ tới tính cách của Ninh Vương lại khiêm tốn và lịch sự đến vậy, hoàn toàn không ra vẻ ta đây là Vương gia chút nào, thoạt nhìn có vẻ rất dễ sống chung.”

Nhưng không nghĩ lời này vừa nói ra lại đυ.ng trúng họng súng, Thẩm Uy nghe xong lập tức trầm mặt xuống, quát bà ta: “Dễ sống chung? Ngươi đang đùa giỡn cái gì đó, ngươi cho rằng địa vị của Ninh Vương để trưng cho vui thôi sao? Là một Vương gia phú quý sống trong nhung lụa ở kinh thành sao? Hắn là đứa con rơi con rớt lưu lạc đầu đường xó chợ của tiên hoàng khi lưu luyến bụi hoa, từ nhỏ đã sống trong Câu Lan Viện, đến khi hai mươi tuổi mới may mắn được tiên hoàng đưa về nhận tổ quy tông. Ninh Vương biết cực kỳ rõ ràng về những góc tối dơ bẩn của nơi đó, vì vậy hắn cũng không dễ lừa gạt như về ngoài của mình đâu.”

Lý thị nghe vậy lập tức hết hồn: “Cái gì? Ninh Vương lớn lên trong Câu Lan Viện? Vậy Thái phi…”