Xuyên Phải Một Nhà Toàn Tra Tui Biết Sống Mần Sao?

Chương 4: Cứu Mạng, Bé Không Muốn Bú Sữa Đâu!!!

Thẩm Anh còn chưa kịp mở lời thì Trình Mộc Tuyết đã nhanh chóng từ ngoài cửa bước vào, oán giận nói với Trình Dật: “Ca à, ngươi chạy nhanh như vậy làm gì? Cũng không biết đợi ta một chút, uổng công ta đi học dương thông báo cho ngươi.”

Không biết nàng muốn giữ hình tượng thục nữ tiểu thư đài các ở bên ngoài không thể chạy nhanh phóng ẩu hay sao? Bản thân chạy nhanh như vậy làm gì!

Trong lòng Trình Mộc Tuyết oán giận, nhưng vừa quay đầu nhìn thấy tiểu đệ đệ tỉnh lại thì trên mặt lập tức vui vẻ, tiến lên nói: “Ai da! Đệ đệ tỉnh rồi! Ca cho ta ôm một cái nào!”

“Đoạt cái gì mà đoạt, trước tiên ngươi đi bán tiểu tạp chủng này đã, trở về liền cho ngươi ôm!”

Trình Dật vừa ôm đệ đệ còn chưa đã thèm, làm sao có chuyện chịu đưa bé ra, lập tức bày chuyện sai vật Trình Mộc Tuyết, đuổi nàng đi, rồi sau đó quay đầu, cúi đầu trêu chọc tiểu Trình An chơi với mình. “Nào, đệ đệ, cười một cái với đại ca nào!”

“Oa ~~~~~~”

Nháy mắt, tiểu Trình An há to miệng, không ngừng khóc tê tâm liệt phế trong lòng ngực của Trình Dật.

Ta sắp bị ngươi hố chết rồi, ngươi đứng đây nãy giờ, một chút chuyện đứng đắn cũng không thèm làm, cứ thích đi hố chết ta, còn muốn ta cười với ngươi, ta cười với người cái quần què nè. Xem ta khóc chết ngươi!

“Oa oa ~~”

Trình Mộc Tuyết được sai đi bán Trình Dục Xuyên vừa muốn quay đầu đi nghe vậy thì lập tức quay đầu chạy về, cướp tiểu đệ đệ từ trong lòng của Trình Dật ôm vào tay, cúi đầu dỗ: “Nha nha nha ~ Đệ đệ ngoan, không khóc, không khóc, không khóc!”

Trình Dục Xuyên suýt chút nữa bị bán đi cũng đột nhiên ngước mắt nhìn về phía bé con đột nhiên khóc lớn trong lòng Trình Mộc Tuyết, lông mi nhỏ rậm dày run rẩy, đôi môi nhỏ mím chặt lại.

Là trùng hợp sao?

Thẩm Anh chậm một bước bò dậy từ trên giường, đứng ở mép giường tán một phát thật mạnh vào đầu chó của Trình Dật. “Tên khốn nhà ngươi cả ngày lỗ mạng hấp tấp, rõ ràng là thiếu đánh!” Trình Dật ôm đầu gấp gáp giải thích, nói:

“Cha! Cha! Cha! Ta không có mà, ta ôm rất cẩn thận, không có làm đệ đệ đau!

Đừng đánh, đừng đánh nữa mà!”

Động tác trên tay của Thẩm Anh dừng lại.

Tiểu Trình An: “Oa oa oa ~~~”

Thẩm Anh lập tức nắm lỗ tai của Trình Dật dùng sức xách lên trên.

“Còn nói không có nữa hả! Đệ đệ có thể vu khống cho ngươi hay sao?”

Bà vυ' lúc trước đã tới đây được một lúc, thấy bé con ngủ thì đã đi vào phòng ngủ cách vách thu dọn đồ đạc, lúc này nghe được ồn ào thì vội vàng đi tới, hỏi: “Tiểu công tử tỉnh rồi sao? Có phải đói bụng hay không?”

Thẩm Anh sửng sốt, nhẩm tính thời gian thì quả thật là đã đói bụng rồi, vì vậy buông Trình Dật ra, bảo Trình Mộc Tuyết ôm bé con đưa qua bả vυ' để đối phương cho bé con bú.

Trình Dật ở bên lập tức tủi thân ôm đầu, nói: “Khẳng định là vậy rồi. Rõ ràng đệ đệ khóc vì đói, cha lại đổ lên đầu của ta.”

Trình Mộc Tuyết đưa bé con của bà vυ' xong thì quay đầu giận dỗi nói với đại ca mình: “Cho dù đệ đệ có đói bụng thì cũng là do ngươi làm đau đệ đệ nên đệ đệ mới có thể khóc to như thế này, nếu không vì sao trước đó đệ đệ không khóc chứ?”

“Đó nhất định là do trước đó đệ đệ còn say ke, sau khi được ta ôm vào ngực thì đúng lúc vừa tỉnh táo, phản ứng lại.”

Bà vυ' Vương thị là một thiếu phụ hơn hai mươi tuổi, Trình Dật là một tên nhóc rất nhanh sẽ tròn mười sáu tuổi, không tiện ở trong phòng nhìn bà vυ' cho bé con bú sữa được. Hắn vừa giảo biện vừa đi ra khỏi phòng.

Sự phòng vệ giữa song nhi và nữ tử cũng không nặng như nam nhân bình thường, nhưng dù sao thì bọn họ cũng là nam nhân. Sáng sớm hôm nay, Thẩm Anh đã cho người lắp đặt một tấm bình phong ở trong phòng, dặn dò vương thị ôm tiểu Trình An ra phía sau bình phong rồi hãy cho bé bú.

Trình Mộc Tuyết lập tức chạy theo qua bên đó, nàng muốn nhìn đệ đệ uống sữa sẽ trông như thế nào, nhất định dễ thương muốn chết.

Dễ thương hay không thì không biết, nhưng Trình An thật sự hoảng muốn chết tới nơi rồi. Thân thể nho nhỏ của cậu cứng đờ nằm trong lòng ngực bà vυ', vừa nhìn thấy bà vυ' cởϊ áσ, cuống quít nâng hai cánh tay ngắn ngủn của mình ‘bẹp’ một tiếng nhanh chóng đặt lên đôi mắt che kín nó lại.

Tuy rằng thân thể của cậu là một em bé, nhưng linh hồn đã là một tên nhóc to xác mười lăm tuổi! Nhìn đại tỷ tỷ này cởϊ áσ cho em bé bú sữa gì đó, cũng quá đáng khinh rồi!

Đôi tay của Trình Mộc Tuyết đặt lên đầu gối, ngồi xổm xuống cạnh giường nhỏ, nhìn thấy một màn đáng yêu muốn chết như vậy thì lập tức kích động kêu lên về phía bên ngoài bình phong: “Ta đã nói là đệ đệ rất thông minh, có thể phân biệt được nam nữ mà. Ngươi nhìn ngươi vừa cởϊ áσ ra, đệ ấy đã che đôi mắt của mình lại, khẳng định là thẹn thùng!”

Vương thị nghe vậy thì không nhịn được cười, nói: “Bé con vừa mới sinh ra thì làm sao phân rõ nam nữ được. Bé có thể là còn chưa ngủ đủ giấc, chờ bé bú sữa xong thì dỗ bé ngủ tiếp là được rồi.”

Nói rồi nàng liền cúi đầu ôm chặt đứa nhỏ trắng trẻo đáng yêu vào lòng, cho bé dễ bú sữa hơn.

Trình An cảm giác được hành động của nàng lập tức cuống quýt nhắm chặt hai mắt lại, đôi tay nhỏ béo múp nhanh chóng từ che mắt dời xuống dưới che miệng nhỏ của mình lại, sau đó quay đầu.

Ngay sau đó, Trình An lập tức cảm giác được trên gương mặt nhỏ đầy thịt của mình chạm vào thứ gì đó giống như hình đầu đạn.

A a a!!! Thực xin lỗi! Thực xin lỗi! Ta không phải cố ý, hu hu hu ~

Trình An quẫn bách muốn điên rồi!

Trình Mộc Tuyết nhìn một loạt hành vi này của tiểu Trình An thì ngẩn người, kinh ngạc nói: “Đệ đệ có ý gì vậy? Là không cần uống sữa hay sao?”

Chuyện này Vương thị làm sao có thể biết được, nàng nuôi dạy hai đứa nhỏ rồi, loại tình huống này vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.

Nàng cảm thấy đầy có thể chỉ là ngẫu nhiên, không khỏi ngồi thẳng người thử lại vài lần, phát hiện bất kể nàng dùng cách nào thì bé con đều liều mạng quay đầu tránh né, nếu thật sự trốn không thoát thì dùng đôi tay nhỏ gắt gao che miệng nhỏ của mình lại, dù cho nàng làm như thế nào thì cũng không chịu há miệng uống sữa.

Trình Mộc Tuyết thấy vậy thì không nhịn được nói: “Có phải đệ đệ không đói bụng hay không? Cho nên không muốn bú sữa.”

Trực giác của Vương thị lại bảo rằng không phải, dựa theo thời gian tính toán thì lúc này bé con hẳn đã đói bụng rồi, hơn nữa cho dù không đói bụng thì cũng không nên kháng cự mãnh liệt như vậy, cùng lắm thì không chịu bú là được rồi.

Trình An quả thật đói bụng rồi, nhưng cậu thật sự ngượng ngùng ngậm núʍ ѵú của đại tỷ tỷ này, bây giờ thì cậu cũng đã cảm nhận được sự buồn rầu khi mang theo ký ức đi đầu thai chuyển thế rồi, nếu như cậu không có ký ức thì khẳng định sẽ không có chút áp lực nào bú ngay! Nhưng bây giờ phải làm gì mới được? Cậu không thể ra miệng được!

A a a! Ta khổ sở quá! Ông trời a! Mau phái ai đó tới cứu vớt ta đi!

“Bé con không phải không hề đói bụng hay là không muốn uống sữa, bé chỉ không thích uống như thế này mà thôi.”

Trong phòng đột nhiên vang lên một âm thanh khàn khàn non nớt của trẻ con.

Trình An đang hỏng mất điên cuồng gào thét trong lòng: “!”