Nghịch Đồ Mỗi Ngày Đều Muốn Khi Sư Phạm Thượng

Chương 22: Đồ đệ không dễ dạy.

“Trường Quân chân nhân, người đã đồng ý với đệ tử.” Tạ Bình Xuyên vẻ mặt tủi thân, nhìn Thẩm Trường Quân như sắp khóc đến nơi.

Trân bảo của hắn…

Linh khí của hắn…

Tương lai của hắn không thể cứ như vậy mà tiêu tùng…

Thấy Thẩm Trường Quân cùng Tạ Bình Xuyên như thế, kẻ đầu sỏ là Cửu Thiên Dạ lại im lặng đứng bên cạnh nàng, dáng vẻ ngoan ngoãn đến mức không thể ngoan hơn.

Sư phụ, đây là chuyện mà ngươi tự gây ra thế nên ngươi tự mình xử lý đi!

Còn có Tạ Bình Xuyên, huynh đệ tốt, đừng trách ta, ta cũng chỉ muốn tốt cho ngươi thôi.

Về phần cuộc trò chuyện giữa Thẩm Trường Quân và Tạ Bình Xuyên có truyền đến tai người Phó gia hay không, có thể vì vậy mà khiến người Phó gia đến báo thù hay không thi Cửu Thiên Dạ không quan tâm.

Đời này của hắn, chỉ cần báo thù một mình Thẩm Trường Quân là được.

“Ai da, xem trí nhớ của ta này, thế mà lại quên mất chuyện quan trọng như vậy.” Thẩm Trường Quân giả ngu vỗ vỗ đầu một cáu, áy náy nói với Tạ Bình Xuyên.

“Chuyện vừa rồi ngươi cũng đã thấy rồi đó, sợ là chuyện đó ta không thể đáp ứng được nữa nhưng không sao, ngươi có thể bái ca ca ta là tu sĩ Nguyên Anh làm sư phụ.”

Thẩm Trường Quân không hề khách khí mà trực tiếp ném cái nồi này qua phía Thẩm Trường Minh.

Cửu Thiên Dạ nghe xong thì khóe miệng khẽ giật, nữ nhân này có thể tiết chế lại chút hay không?

Tạ Bình Xuyên: “…” Có thể bái tu sĩ Nguyên Anh lại còn là tông chủ Cửu Hoa tông – Thẩm Trường Minh là sư phụ, tính ra điều kiện này cũng rất tốt.

Thẩm Trường Quân không cho Tạ Bình Xuyên thời gian suy nghĩ, ngay lập tức xách hắn đến trước mặt Thẩm Trường Minh.

“Ca, huynh xem trong phong của huynh chỉ có một đệ tử là Cửu Sơ vô cùng trống vắng.”

“Muội muốn làm gì?” Thẩm Trường Minh vẻ mặt đề phòng nhìn muội muội nhà mình.

Muội muội nhà hắn mỗi lần dùng ngữ khí này để nói chuyện thì đều không có chuyện tốt gì.

“Đương nhiên là mang cho huynh một đồ đệ tốt.” Thẩm Trường Quân nói xong lập tức đẩy Tạ Bình Xuyên ra.

“Mười bốn tuổi đã là luyện khí đại viên mãn, thiên phú song linh căn, muội tin chắc không bao lâu nữa hắn sẽ lên trúc cơ, chỉ cần huynh nhận hắn làm đệ tử gần như việc huynh nhận được đệ tử mười bốn trúc cơ.”

Nói xong không cho Thẩm Trường Minh cơ hội từ chối đã ấn Tạ Bình Xuyên xuống đất.

“Bình Xuyên à, còn không mau bái kiến sư phụ đi.”

Thẩm Trường Minh: “…” Làm gì có trúc cơ nào dễ dàng như thế, Trường Quân nói như vậy không phải vì ném Tạ Bình Xuyên cho mình sao!

Thân là người đứng đầu một tông môn, Thẩm Trường Minh sao có thể không nhìn ra chút tính toán nhỏ nhặt này của muội muội nhà mình.

Chỉ là, nhìn vẻ mặt mong chờ của muội muội nhà mình, Thẩm Trường Minh vẫn không nhẫn tâm từ chối.

“Đứng dậy đi.” Giọng nói của Thâm Trường Minh có chút bất đắc dĩ, coi như thừa nhận chuyện Tạ Bình Xuyên sau này sẽ là đồ đệ của mình.

Song linh căn, mười bốn tuổi luyện khí đại viên mãn, với thiên phú này cũng đủ tư cách làm đồ đệ của hắn.

Sau khi thành công ném Tạ Bình Xuyên qua chỗ Thẩm Trường Minh, Thẩm Trường Quân gay lập tức nhanh chân chạy mất.

Bây giờ không đi thì còn đợi đến khi nào nữa?

Nàng không muốn ở lại để lát nữa Thẩm Trường Quân tóm được sau đó lại dạy bảo một bài.

Nhìn bóng lưng Thẩm Trường Quân chuồn mất, Thẩm Trường Minh chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu sau đó nói với Cửu Sơ: “Cửu Sơ, dẫn sư đệ của ngươi xuống làm quen xung quanh đi.”

Bất kể thế nào, đồ đệ hắn đã nhận vậy vẫn nên làm tròn chức trách của một sư phụ.

Huống hồ thiên phú của Tạ Bình Xuyên cũng không kém.

Sau khi trốn khỏi Thẩm Trường Minh, cũng không cần đau đầu chuyện của Tạ Bình Xuyên nữa nhất thời Thẩm Trường Quân cũng cảm thấy thoải mái hơn không ít.

Nhưng sau khi nhìn thấy Cửu Thiên Dạ, Thẩm Trường Quân lại bắt đầu thấy đau đầu.

Đồ đệ gì gì đó thật sự không dễ dạy dỗ.

Đặc biệt là đồ đệ mỗi lúc đều có suy nghĩ riêng của chính mình thì lại càng không dễ dạy dỗ.