Nghịch Đồ Mỗi Ngày Đều Muốn Khi Sư Phạm Thượng

Chương 6: Phải biểu hiện thật tốt

Edit: Nấm Đông Cô

Hai huynh muội đều tương đối ăn ý, giống như không nghe thấy những gì Phó Tống Khâu nói, Thẩm Trường Quân nâng cằm chỉ chỉ lôi đài số 7.

“Hắn ở lôi đài số 7, y phục màu lam, khóe mắt có nốt ruồi phía trước chính là hắn.”

“Ngược lại diện mạo cũng rất thanh tú.”

“Ngũ linh căn, tu vi luyện khí tầng ba.” Thẩm Trường Minh có lòng muốn khích lệ một chút cũng không biết nên khen từ đâu.

Thẩm Trường Quân cũng tương đối bình tĩnh: “Đó là đương nhiên, người Thẩm Trường Quân ta nhìn trúng có thể kém đến đâu!”

Đừng nhìn Cửu Thiên Dạ bây giờ là Ngũ Linh căn, nhưng người ta là có hào quang nam chính quanh người đó!

Chờ hắn thu được cơ duyên lần thứ nhất, biến ngũ linh căn thành hỗn độn ngũ linh căn thì về sau tốc độ tu luyện có thể nói một ngày đi ngàn dặm.

Hỗn độn ngũ linh căn, ngũ hệ linh căn tương sinh tương khắc, nương tựa lẫn nhau, tuy là lúc tu luyện cần nhiều linh khí hơn một chút.

Nhưng một khi lớn lên sẽ được xem như “bất khả chiến bại”.

Hơn nữa, con đường Cửu Thiên Dạ đi là sát đạo, lấy gϊếŧ ngăn gϊếŧ, vượt cấp gϊếŧ người càng không thành vấn đề.

Về điểm này, kiếp trước nàng đã từng trải qua.

Bị huynh muội Thẩm Trường Quân xem nhẹ, Phó Tống Khâu vốn tức giận lại nghe Thẩm Trường Quân nói như thế lập tức nói:

“Hừ, một phế vật Ngũ Linh Căn mà thôi, còn muốn không tầm thường như thế nào? Cũng chỉ có khuôn mặt kia lớn lên dễ nhìn một chút.” Lời này còn thiếu nói thẳng là Thẩm Trường Quân háo sắc.

Thẩm Trường Quân cũng không phải loại người để cho người khác khinh thường, lại càng không nói với người khác phong thái cao nhân gì. Nàng ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Phó Tống Khâu.

“Ánh mắt nhìn người của Phó phong chủ cũng cần phải chưa cho tốt, đồ đệ ta mặc dù là ngũ linh căn chỉ có tu vi luyện khí tầng ba nhưng hiện tại hắn cũng không quá mười hai tuổi.”

Mười hai tuổi, tu vi luyện khí tầng ba không tính là kinh tài tuyệt diễm nhưng cũng không tính là quá kém!

“Ngươi nói ánh mắt ai nhìn người kém?” Phó Tống Khâu vừa nghe thì lập tức nổi giận, ông ta sớm đã nhìn hai huynh muội Thẩm Trường Quân không vừa mắt. Thẩm Trường Quân nói cho cùng cũng mới lên Kim Đan, Thẩm Trường Minh lại trực tiếp đưa Cửu Vân Phong cho Thẩm Trường Quân làm nơi tu luyện. Phải biết rằng Cửu Hoa tông ngoại trừ Cửu Hoa Phong thì linh khí trên Cửu Vân Phong là nồng đậm nhất.

Cửu Hoa tông bọn họ cũng không phải không có đệ tử đơn linh căn, dựa vào gì mà đưa Cửu Vân Phong cho Thẩm Trường Quân, còn không phải bởi vì Thẩm Trường Minh là ca ca ruột của Thẩm Trường Quân sao.

Chỉ là Phó Tống Khâu quên mất, Cửu Hoa tông thật sự không thiếu đệ tử đơn linh căn.

Nhưng đệ tử Lôi linh căn biến dị như Thẩm Trường Quân lại chỉ có một.

Khóe môi Thẩm Trường Quân khẽ nhếch lên: “Ai hỏi thì chính là người đó.” Rõ ràng biểu cảm của nàng không có gì thay đổi nhưng khi rơi vào mắt Phó Tống Khâu thì biến thành cười nhạo.

Phó Tống Khâu đương nhiên không muốn dễ dàng tha cho nàng nhưng Thẩm Trường Minh còn đang ở một bên nhìn, lão tổ còn đang bế quan, ông ta cũng không dám náo loạn đến cùng.

“Hừ, chờ xem đi, tên phế vật mà ngươi nhìn trúng sợ là sẽ ngay lập tức bị đánh khỏi lôi đài.”

“Vậy không bằng chúng ta cược đi, cược xem đồ đệ ta có thể tiến vào danh sách 100 người không.” Thẩm Trường Quân nghiêm túc nói: “Nếu ngươi thua, để cho con trai ngươi sau khi đại hội luận võ kết thúc thì ở trước mặt các đệ tử quỳ xuống nhận sai với đồ đệ của ta.”

Thẩm Trường Quân nhắc đến chính là chuyện Phó Tân Bác ức hϊếp Cửu Thiên Dạ, Phó Tống Khâu tức giận nhảy dựng lên ngay tại chỗ: “Tên phế vật kia cũng xứng để cho con trai ta quỳ xuống.”