Tên chó săn thức thâu đêm.
Sau khi trở về hắn hưng phấn sửa lại các bức ảnh, chọn ra hai tấm rồi gửi cho các tài khoản blogger, hắn rất hài lòng với mấy tấm ảnh mình chụp được.
Hai tấm ảnh đó thật ra là hai tấm mơ hồ nhất, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt của hai người đang nắm tay, một tấm khác chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng của Vân Ngạn, mặt của đại lão hoàn toàn bị che khuất.
Trong hai tấm này, đừng nói là mặt của đại lão, ngay cả mặt của Vân Ngạn cũng không thấy rõ.
Khi đăng lên weibo đương nhiên phải chọn tiêu đề giật gân nhất, nhưng cái gọi là "lôi" thì nên để mơ hồ một chút, như vậy mới có đường lui.
Bọn họ muốn kiếm tiền, phải dựa vào cái này để "cứu vãn đường sống".
Hắn ta có thể chắc chắn rằng sau khi Vân Ngạn nhìn thấy hai tấm ảnh này nhất định vừa giận vừa ngạc nhiên, bọn họ đã gửi tín hiệu cho người đại diện của Vân Ngạn, chỉ chờ Vân Ngạn quyết định mua ảnh chụp từ tay hắn.
Hai bức ảnh kia không thấy rõ mặt Vân Ngạn, chỉ cần Vân Ngạn đồng ý ra giá cao, bọn họ có thể nói người trong ảnh lớn lên giống Vân Ngạn, là do bọn họ nhìn nhầm.
Về phần người trên mạng tin hay không tin, bọn họ mặc kệ, phía Vân Ngạn sẽ tự mua thủy quân khống chế dư luận.
Còn có vị đại lão kia, tên chó săn uống thêm một ly cafe, hưng phấn nghĩ, rất có khả năng vị đại lão này ra giá cao hơn Vân Ngạn.
Qua lại với một người đàn ông đã có gia đình không phải là chuyện vẻ vang gì, sau khi vị đại lão kia nhìn thấy ảnh chụp chắc chắn sẽ muốn xóa nó, hắn không cần phải liên lạc với bên kia, vị đại lão tự nhiên sẽ tìm được hắn.
Loại chó săn như bọn họ, không nơi nương tựa, chỉ có thể tồn tại dựa vào chút "kỹ năng" nho nhỏ này, đại lão cũng lười động ngón tay, cùng lắm thì cho bọn họ ít tiền rồi mặc họ "lăn" thôi.
Chỉ cần đủ tiền, hắn rất sẵn lòng "lăn".
Hiện tại trên mạng đã loạn, hắn ngồi đây không có việc gì để làm, muốn nói cũng chỉ có một việc để nói.
- Chờ tiền.
Giao diện máy tính vẫn đang ở thư mục ảnh, hắn nhìn mấy tấm ảnh chụp rõ ràng còn lại, đắc ý châm thuốc.
Nhưng vừa mới thở ra vòng khói, hắn bỗng nghĩ là bản thân bị hoa mắt.
Một bức ảnh tự nhiên biến mất ngay trước mắt hắn.
Hắn vội vàng chớp chớp mắt, xua làn khói trước mặt, nhìn kỹ lại, một tấm nữa đã biến mất.
"Xảy ra chuyện gì vậy!" Hắn vội vàng dập điếu thuốc, ngồi ngay ngắn lại, di chuyển chuột, phát hiện con chuột không bị hắn khống chế nữa.
"Chuyện gì thế này!" Hắn nuốt nước bọt, rút chuột ra rồi cắm lại, phát hiện nó vẫn đứng im như cũ.
Đúng lúc này, mọi thứ trên màn hình đột nhiên chuyển động cực nhanh, từng tấm từng tấm ảnh chụp biến mất, sau khi rời khỏi thư mục, ngay cả thư mục cũng biến mất.
Một thư mục khác được mở ra, là ảnh chụp của một minh tinh khác, hắn chưa gom đủ tư liệu về vụ này, cũng chưa chuẩn bị công bố ra.
"...Đừng! Đừng đừng đừng..."
Hắn hoảng sợ di chuyển con chuột, điên cuồng ấn bàn phím, nhưng máy tính hoàn toàn không theo sự kiểm soát của hắn, không chỉ ảnh của Vân Ngạn và vị đại lão không biết tên kia, mà còn cả trăm bức ảnh khác hắn cực khổ chụp được, từng tấm từng tấm bị xóa ngay trước mắt hắn!
Hắn cầm màn hình máy tính, cả người rét run, chợt nhớ tới di động vẫn đang cắ.m vào máy tính!
Hắn vội vàng rút cáp dữ liệu của điện thoại ra, run rẩy mở điện thoại, quả nhiên tất cả ảnh chụp và tư liệu quan trọng bên trong đều biến mất.
Hắn lại nhìn về màn hình máy tính, hắn phát hiện thùng rác được mở ra, những bức ảnh bị xóa vẫn còn trong đó, ngay khi hắn vừa lóe lên tia hy vọng, màn hình ngừng vài giây, chợt nhảy ra một giao diện hắn chưa thấy bao giờ, từng hàng số liệu lướt qua nhanh đến mức khó nhìn thấy, chạy trong vài giây.
Ở dòng cuối cùng, mấy chữ màu xanh chậm rãi hiện lên: 834 tập tin đã bị xóa bỏ.
Hắn thở gấp nhìn màn hình chằm chằm.
Đột nhiên, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ to màu đỏ: "A!"
Hắn sửng sốt xoa xoa ngực, nhìn thấy câu tiếp theo: "Cuối cùng cũng thoải mái!"
"..."
"Anh không cài tường lửa hả?" Giọng nói tràn đầy sự khinh bỉ.
"Mà dù có cũng vô dụng." Nụ cười ác ý.
"..."
Tiếp theo là biểu tượng cảm xúc của người có tuổi lấp đầy màn hình - vì tình hữu nghị của chúng ta, cụng ly!
"..."
Cụng ly quần què! Cút mẹ cái tình hữu nghị của mày đi!
Hắn biết, bản thân bị người khác theo dõi.
Tên chó săn ngồi phịch xuống ghế, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu - rốt cuộc là ai? Chẳng lẽ là Vân Ngạn hoặc là vị đại lão kia? Nhưng còn chưa được một tiếng kể từ lúc hắn công bố những tấm ảnh đó...
Nhưng cũng không sao, hắn vội vàng lôi từ đống hỗn độn trên bàn ra một cái ổ cứng di động, may mà hắn có sao lưu!
Trong tay một tên chó săn, tuyệt đối không thể thiếu phương án dự phòng.
Hắn lập tức gọi điện thoại cho người phụ trách tài khoản đã đăng bài weibo kia: "Tôi bị theo dõi, người đó xóa hết tất cả những thứ hữu ích trong máy tính của tôi! Đệt mẹ nó! Tôi không cần tiền nữa, bây giờ tôi gửi hết ảnh chụp cho anh, má nó anh đăng hết lên cho tôi! Đăng hết đi!!!"
"..." Đầu bên kia điện thoại im lặng hai giây, sau đó mới nhát gan lên tiếng: "Tôi cảm thấy không thể đâu."
"Sao vậy?"
"Tất cả máy tính trong studio của chúng tôi đều bị đen hết, trên màn hình đang phát tin nhắn của cậu, hơn nữa..."
Chó săn vội vàng hỏi: "Cái gì?"
"Chỉ sợ lần này cậu đắc tội người khó đối phó rồi..." Đầu bên kia điện thoại thở dài, nói: "Đối phương bảo tôi chuyển lời cho cậu, sau này không có phòng làm việc nào dám nhận tin tức của cậu, trừ phi muốn đóng cửa, sau đó..."
"Sau đó làm sao?"
Người bên kia nuốt nước bọt, cẩn thận nói: "Khuyên cậu sớm đổi nghề, đi làm... làm người."
"..."
Sau khi cúp điện thoại, tên chó săn vẫn chưa tin vào chuyện ma quỷ này.
Hắn gần như chắc chắn Vân Ngạn hoặc tên nam nhân kia làm ra chuyện này, bọn họ muốn che giấu tin tức nhưng tiền thì không muốn đưa? Hắn không muốn để họ như ý!
Hắn gọi cho những người bạn am hiểu về công nghệ của mình, mới sáng tinh mơ đã ôm máy tính đến gõ cửa nhà người ta, cuối cùng, mọi người đều lắc đầu nói với hắn, bản thân không thể làm gì được.
Sau 9 giờ, trung tâm thương mại mở cửa.
Tên chó săn cầm điện thoại và ổ cứng chạy tới một tiệm sửa máy tính gần nhất, mua thêm một cái ổ cứng mới, mở chiếc máy gốc lên.
Nếu không có tài khoản nào đồng ý đăng, thì hắn tự đăng!
Đầu tiên, phải sao chép bản lưu từ ổ cứng...
Hắn cẩn thận cắm ổ cứng vào máy tính, tim đập thình thịch, máy tính không có phản ứng dị thường gì.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, đúng rồi, hắn ở nhà thì có thể lần ra được, chứ sao có thể lần ra tới tận đây được.
Hắn cắm ổ cứng mới mua vào rồi sao chép từ ổ này sang ổ kia.
Thanh tiến độ di chuyển từng chút từng chút một, 70%... 90%... 98%... 99%
Thanh tiến độ bỗng dừng lại.
Tên chó săn nhảy lỡ một nhịp.
Giây tiếp theo, hắn nhìn thấy thanh tiến độ vốn đã đến 99% bỗng nhiên lui trở về!!!
Các tệp đã được sao chép lần lượt biến mất!
Hắn lập tức rút hai ổ cứng ra khỏi máy tính.
Hắn không biết trong hai ổ cứng còn lại cái gì, giờ phút này, hắn chỉ cảm thấy sợ hãi.
Lúc này, trên máy tính xuất hiện ba hàng chữ.
"Bé cưng ơi, ngoan chút đi."
"Hai cái ổ cứng của cưng đã bị hủy rồi."
"Đừng vùng vẫy nữa."
...
"Đệt!"
Hắn nện thẳng một quyền vào máy tính trước mặt.
...
Nửa tiếng sau, hắn miễn cưỡng bồi thường tiền máy tính bị hư cho người ta, sau đó ra khỏi tiệm máy tính.
Châm điếu thuốc, đứng dưới ánh mặt trời lẳng lặng hoài nghi nhân sinh.
... Hắn chợt nhớ ra, hắn quên để ý tới diễn biến tiếp theo của sự việc, nói vậy thì chắc Vân Ngạn đã lộ ra bộ mặt đạo đức giả từ lâu, chờ hắn nghĩ ra cách, hắn nhất định...
Mở weibo lên, lại phát hiện mọi thứ không giống như hắn tưởng tượng.
Trong hotsearch #Vân Ngạn nɠɵạı ŧìиɧ# đều là tiếng rắm cầu vồng của mọi người.
"Mẹ ơi đây là tình yêu thần tiên gì vậy!!!"
"Tôi muốn ăn một trái chanh để trung hòa lượng đường dư thừa trong cơ thể! Hu hu hu ngọt quá!!!"
"Mỗi lần đi mua sắm với tôi chồng tôi trông y hệt một con chó chết, tôi rút ra cây đao dài 30m..."
Tên chó săn: "???"
Một lát sau, hắn mới thấy được hai bài weibo của Vân Ngạn.
"Khi nhìn thấy hotsearch đầu tôi tự nhảy ra dấu chấm hỏi to đùng..."
"Mọi người cứ yên tâm, chân của tôi rất tốt."
"Khiến mọi người thất vọng rồi, cái người đẹp trai đến mức khiến người ta nhũn cả chân này là chồng tôi [mỉm cười], hiện tại tôi đang nằm trong lòng chồng tôi đăng bài weibo này..."
Có lẽ do nắng quá gắt, tên chó săn nhìn khu bình luận toàn "Ha ha ha ha!" với "A a a a!", trước mặt tối sầm.
Lướt tiếp, Vân Ngạn còn đăng một bài weibo khác:
"Về phần paparazzi với blogger có tick V nào đó, tôi đề nghị các bạn nên đi khoa mắt với khoa não."
"Khoa học kỹ thuật đã rất tiên tiến, nếu bạn không biết chân giả là cái gì, tôi gợi ý bạn nên chui vào bụng mẹ lại đi."
"Chăm chỉ học tập kiến thức khoa học văn hóa, đừng có suốt ngày chỉ biết nam ngoại nữ tình, góp phần khiến cho xã hội ngày càng hài hòa hơn không tốt à?"
Tên chó săn: "..."
Tay đang cầm điếu thuốc hơi run lên.
Đúng lúc này hắn nhận được tin nhắn từ người điều hành tài khoản buôn dưa lê kia: "Cậu nhìn cậu thử xem, chưa xác nhận thật hư đã gửi tin tức này cho chúng tôi làm gì? Dù là tài khoản buôn dưa lê cũng cần phải có uy tín chứ!"
... Uy tín cái rắm, còn không phải là vì vừa bị mắng vừa không kiếm được tiền sao?
Tên chó săn đứng dưới ánh mặt trời, nhìn chằm chằm từ đầu đến đuôi điếu thuốc.
Khi hắn đang hoài nghi nhân sinh, cuối cùng hắn quyết định kết thúc đời sống chó săn của mình...
...
Ba tiếng trước, sau khi Vân Ngạn đăng hai bài weibo kia lên, trong lòng bất bình, cậu mặc áo ngủ đi chân trần xuống giường, mới chạy đến cửa, cậu hơi do dự, thầm nghĩ mình còn chưa đánh răng rửa mặt, cứ vậy đi qua thì không... hợp lắm?
Nhưng sau khi suy nghĩ một chút, cậu không chút do dự chạy ra khỏi phòng.
Mười mấy giây sau, cậu gõ cửa phòng Thẩm Sơ Hành.
Một lát sau, cậu nghe có giọng phát ra từ bên trong: "Vào đi." Giọng nói căng thẳng.
Vân Ngạn có hơi vui vẻ, theo bản năng sửa tóc lại rồi mới xoay tay nắm cửa.
Rèm cửa từ từ mở ra, ánh ban mai chiếu vào phòng, hệ thống đang vận hành rất êm ả, nhiệt độ trong phòng vừa phải.
Thẩm Sơ Hành đắp tấm chăn mỏng màu xám bạc dựa vào đầu giường, cầm điện thoại dịu dàng nhìn cậu, cả người thoạt nhìn rất dịu dàng.
Xe lăn nằm bên mép giường, chân giả đặt bên cạnh tủ đầu giường phát ra ánh sáng kim loại.
Tuy rằng đang đắp chăn, nhưng vẫn có thể thấy được cái chân khuyết, Thẩm Sơ Hành vẫn im lặng, trong lòng lại có chút lo lắng.
Vân Ngạn đóng cửa lại, trông cậu vẫn còn bộ dạng mơ mơ màng màng: "Anh... Anh xem hot search chưa?"
Cậu biết rõ còn cố hỏi - Thẩm Sơ Hành cầm điện thoại, trông bình tĩnh hơn cậu nhiều, có lẽ hắn đã biết từ lâu rồi.
Thẩm Sơ Hành "Ừm" một tiếng: "Đã cho người xử lý."
Vân Ngạn không biết hắn muốn "xử lý" như thế nào, ngây thơ gật gật đầu, đi về phía mép giường vài bước, rồi lại xoa xoa tóc: "Vậy... Anh thấy bài em đăng chưa?"
Ánh mắt Thẩm Sơ Hành nhìn cậu sâu thẳm, gật gật đầu.
"Vậy..." Vân Ngạn điều chỉnh trạng thái, nói tiếp: "Em muốn nói là... anh có thể thực hiện chút nguyện vọng của em không?"
Mấy chữ "nằm trong lòng anh đăng weibo" này cậu ngại nói ra.
Nói xong, cậu mỉm cười nhìn Thẩm Sơ Hành, khóe mắt mang theo chút mê hoặc, tự cho là rất quyến rũ.
Cậu lại không biết, bản thân trong mắt Thẩm Sơ Hành là bộ dạng chưa tỉnh ngủ, lấy vẻ mặt ngốc nghếch đi mê hoặc người khác, ngay cả tai cũng đỏ ửng, đáng yêu muốn nổ luôn.
Thẩm Sơ Hành cong cong khóe miệng, giang hai tay ra.
Vân Ngạn tự "a" trong lòng một tiếng, vui vẻ nhào tới, chui vào trong chăn mỏng.
Thẩm Sơ Hành hơi cứng ngắc, nhưng hắn không né tránh, ngược lại tự nhiên ôm lấy bả vai của Vân Ngạn, cảm giác được ngón chân hơi lạnh chạm vào chân mình, đầu tóc xù xù vùi vào cổ mình.
Một bàn tay đặt trên ngực hắn, cuối cùng Vân Ngạn cũng yên tâm lại, cậu nhắm hai mắt lại, ngáp: "Anh xử lý thế nào? Cái tên chó săn kia không biết nghĩ cái gì..."
Thẩm Sơ Hành đưa điện thoại cho cậu.
Vân Ngạn mở to mắt, nhận điện thoại, ngạc nhiên khi nhìn thấy một vài bức ảnh không có trên weibo.
"Hack máy tính của hắn, mấy bức này sẽ không được đăng lên, đều ở đây hết."
Vậy là tốt rồi!
Vân Ngạn rất vừa lòng, ảnh của chồng cậu sao có thể tùy tiện đăng lên được, nếu không cậu sẽ ghen chết mất!
Xem từng tấm một, khung cảnh ngọt ngào qua từng khung hình khiến người xem đỏ mặt.
"Anh ta chụp không tồi... Làm nhϊếp ảnh gia không tốt à? Thật là..." Vân Ngạn lướt tới một tấm thì dừng lại: "Anh xem tấm này, chụp anh siêu đẹp trai!"
Thẩm Sơ Hành nhìn bức ảnh kia, trong mắt mang theo chút than thở.
Hóa ra... bộ dạng khi hắn nhìn Vân Ngạn là như này.
Không thể che giấu tình yêu trong ánh mắt, đương nhiên, cũng không cần giấu.
"Mau mau mau gửi cho em, em muốn lưu!"
Thẩm Sơ Hành bất giác mỉm cười, gửi ảnh chụp cho cậu.
Vân Ngạn nhìn nụ cười thích ý của hắn, ngẩn người, tim đập thình thịch, cúi người hôn lên khóe môi hắn.
Thẩm Sơ Hành sửng sốt một chút, đang định ôm cậu hôn đáp lại, nhưng người trong ngực giống như đà điểu chui vào ngực hắn, mềm như gà bông lẩm bẩm nói: "Sáng sớm bị chị Lâm dùng liên hoàn đoạt mạng call dọa tỉnh, giờ em buồn ngủ quá... để em ngủ thêm một lát..."
Dứt lời, cậu điều chỉnh tư thế thoải mái, rất nhanh đã bất động.
Thẩm Sơ Hành dừng lại, bất đắc dĩ sờ sờ đầu Vân Ngạn, tùy ý để cậu ôm, hô hấp dần dần vững vàng.
Sự tàn khuyết của chân phải dường như không đáng kể khi hắn chìm đắm trong sự ấm áp ở thời điểm này.
Rèm cửa từ từ kéo lại, ngăn chặn ánh sáng chói mắt.
Đáy lòng hắn mềm mại, bắt đầu chờ đợi buổi sáng khi hắn thức dậy có Vân Ngạn nằm trong lòng.