Cố Tổng, Anh Buông Tha Tôi Đi

Chương 4: Không xứng mang thai con tôi.

"Vâng, cô yên tâm, tôi đảm bảo sẽ không nói ra bên ngoài....A! Phu nhân?"

Chị Lý giật mình nhìn Vân Mộng Hi.

Lâm Nhu hơi kinh ngạc một chút, sau đó lại bình tĩnh nói.

"Vân Mộng Hi, cô vẫn hèn hạ như vậy, chuyên đi nghe trộm người khác nói chuyện."

"Cô lại có âm mưu gì nữa?"

Vân Mộng Hi trừng mắt nhìn Lâm Nhu.

Người phụ nữ này luôn dùng khuôn mặt đơn thuần để lừa gạt rất nhiều người, nhưng mà không thể gạt được cô!

"Tôi có thể có âm mưu gì cơ chứ? Tôi chỉ muốn cảm ơn chị Lý thôi. Chỉ có điều, cô ta vẫn ngu ngốc như vậy, lại để cho con của cô còn sống đến tận bây giờ."

Lâm Nhu cười khẽ.

"Con của tôi?"

Vân Mộng Hi khϊếp sợ nhìn chị Lý, sau đó lập tức hiểu rõ mọi chuyện.

"Là cô! Bởi vì cô mà con của tôi mới muốn sinh non?"

"Nghiệt chủng này của cô mạng cũng dai lắm, bằng không thì đã sớm không đủ tháng mà sinh non rồi. Nhưng mà không sao cả, dù sao thì anh Phong cũng nói anh ây không muốn đứa nhỏ này."

"Không! Không đúng! Cố Diệp Phong sẽ không làm như vậy!"

"Có thể làm như vậy hay không thì hãy trợn to

đôi mắt tạm thời này của cô mà chờ xem!"

Nói rồi, Lâm Nhu đột nhiên vươn tay về phía bụng của Vân Mộng Hi.

Vân Mộng Hi cuống quýt tránh đi, nhưng mà, Lâm Nhu lại trực tiếp lăn xuống cầu thang.

“Nhu Nhi!”

Vân Mộng Hi còn chưa hiểu rõ tại sao lại như vậy, liền nhìn thấy Cố Diệp Phong bước đến bế lên Lâm Nhu, hai đôi mắt anh đỏ bừng trừng cô.

"Đôi mắt của Nhu Nhi đã không thấy được ánh sáng, thế mà cô còn đẩy Nhu Nhi, sao cô có thể ác độc như thế!"

"Tôi không có! Là do cô ta muốn chạm vào bụng

tôi...."

Vân Mộng Hi lắc đầu giải thích nhưng lại bị Lâm Nhu lên tiếng chen ngang.

"Anh Phong, đừng trách chị Mộng Hi, là do em muốn sờ đứa nhỏ của chị ấy... nên không cẩn thận mới té ngã."

Khuôn mặt Lâm Nhu cực kỳ tái nhợt, tay nhỏ nắm lấy cánh tay của Cố Diệp Phong, giống như sợ anh giận chó đánh mèo lên người Vân Mộng Hi.

"Có phải cô đẩy hay không, tôi tự có nhận định. Chị Lý, rốt cuộc chuyện này là như thế nào? Chị có thấy không!?"

Cố Diệp Phong mặt không cảm xúc nhìn Vân

Mộng Hi, thái độ không lưu tình chút nào. Chị Lý khϊếp sợ nhìn về phía Lâm Nhu, ánh mắt

lại nhanh chóng dời đi.

"Vâng....là thiếu phu nhân đẩy Lâm tiểu thư."

"Chị nói dối!"

Vân Mộng Hi vội vàng nói.

"Hai người bọn cô vốn dĩ là cùng một ruột, chị nhận tiền của Lâm Nhu đến hại con của tôi!" "Anh Phong, em đau quá!"

Lâm Nhu đột nhiên kêu rên lên, che lại chân rồi bắt đầu khóc.

Thì ra là lúc ngã xuống cầu thang, không biết là đập vào chỗ nào, lúc này đùi chảy đầy máu tươi.

Cố Diệp Phong cuống quýt bế lên Lâm Nhu chạy về phía phòng bệnh.

"Chát!!"

Vân Mộng Hi vừa muốn mở miệng giải thích cho Cố Diệp Phong, liền cảm giác được bên tai nổ tung một tiếng giòn vang, ngay sau đó cả người ngã mạnh xuống trên mặt đất.

Gò má trở lên nóng rát, cô ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Cố Diệp Phong còn chưa thu hồi tay.

Vân Mộng Hi che lại gương mặt sưng lên, không giám tin tưởng hỏi.

"Anh....anh đánh tôi?"

Từ khi quen biết cho đến lúc kết hôn, tuy rằng Cố Diệp Phong luôn đối xử lạnh nhạt với cô, nhưng mà, anh chưa bao giờ đánh cô, mà hiện giờ anh lại vì Lâm Nhu mà đánh cô?"

Vân Mộng Hi cảm giác trái tim mình như vỡ nát, ngay cả máu cũng như đông lạnh lại.

"Nếu Nhu Nhi có xảy ra chuyện gì, tôi nhất định sẽ làm cô phải trả cái giá đắt!"

Trên khuôn mặt tuấn tú của Cố Diệp Phong hiện giờ chỉ còn vẻ lạnh lẽo cùng tàn nhẫn, đặc biệt là cặp mắt thâm thuý kia, bên trong tràn đầy vô tình nhìn Vân Mộng Hi một cách lạnh lùng.

Lâm Nhu túm lấy vạt áo của Cố Diệp Phong, giống như muốn khuyên bảo.

"Anh Phong, em không có việc gì đây, anh đừng trách chị Mộng Hi, chị ấy còn đang mang thai...."

Hai cánh tay Cố Diệp Phong càng ôm chặt lấy Lâm Nhu, lạnh băng vô tình mà nhìn chằm chằm Vân Mộng Hi.

"Mang thai? Loại phụ nữ này như cô ta, không xứng mang thai con của tôi."

Vân Mộng Hi nản lòng nhìn Cố Diệp Phong bế Lâm Nhu rời đi, cô che lại bụng to tám tháng, nước mắt không kiềm chế được mà trào ra.

Từ đầu đến cuối, người đàn ông kia hoàn toàn không hề tin tưởng cô, cũng không để ý đến cảm nhận của cô, bây giờ ngay cả đứa con của bọn họ mà anh cũng không thèm quan tâm.

Trả một cái giá đắt sao....

Chẳng lẽ, cô yêu Cố Diệp Phong còn chưa đủ trả giá đắt hay sao?

Vân Mộng Hi giãy giụa đi kiểm tra thai nhi, còn may, thai nhi không có việc gì. Vân Mộng Hi cũng cảm thấy vô cùng may mắn vì đã bảo vệ được đứa nhỏ.

Cô nhẹ nhàng vuốt ve bụng, mà bảo bảo giống như biết cô đang vuốt ve mình, khẽ đá bụng cô một phát.

Xin lỗi bảo bảo! Mẹ không thể cho con một gia đình hoàn chỉnh được.

Con hình thành mà không nhận được sự yêu thương, mẹ thực sự xin lỗi. Nhưng mà, mẹ nhất định sẽ bảo vệ con, cho dù phải liều cái mạng này.