Chương 7
Hôm sau...Nó và hai đứa kia bước vào trường thì bỗng nhiên các học sinh cảm thấy có luồng khí lạnh đâu đó.À,thì ra là đằng kia,nó hầm hực,xung quanh toả ra hàn khí lạnh bao chùm cả trường
-Ô hô...em gái của anh sao hôm nay lại như thế nhỉ-Kid sáp tới,khoác vai nó
-Tránh ra....
-Hả?Em có thể nói với anh mình như thế sao?
-Thì sao?Đã bảo tránh ra!-nó xô anh ngã nhào cũng may là khu hành lang này không có ai.Rồi một mạch đi thẳng vào lớp học
-Bồ sao vậy...chỉ là một nụ hôn thôi mà sao ủ rũ như thế?-Sandy an ủi nhưng không biết đã chọc vào ổ kiến lửa.Nó bị nhắc tới chuyện đó như muốn hét lên.
-Hôm nay kiểm tra nhá mấy chế!-Min quay xuống nói
-KIỂM TRA??-nó bây giờ mói hoàng hồn trở về với con người thật
-Điếc tai quá...kiểm tra toán được chưa-Min bịt tai lại
-Toán hả>>-trên đời này nó sợ nhất là môn Toán
-Không sao đâu.Tớ sẽ bày cho cậu-Sandy vỗ vai nó
Nó cũng được phần nào an ủi.Khi giờ kiểm tra bắt đầu.Đời không như là mơ có tới 3 giám thị.Nó khóc thầm trong bụng.HUHUHUHUUU...mẹ ơi!Cứu con
Sau giờ kiểm tra...
-Sao?Cậu thấy bài làm như thế nào?-Min nói
-Thấy chất lượng giấy tốt ghê!-nó nói tỉnh như ruồi
...................một đàn quạ bay ngang đầu hai tụi kia.....................
Xuống tới căn tin...
Đang ngồi ăn cơm ngon lành thì gặp cái mặt mẹt đáng ghét kia.Anh cũng chả quan tâm nó mấy...bình thản cùng Shin và Jack ngồi xuống ăn cơm.À,có con nhỏ Gia Mẫn nữa.Về phía anh,cuối cùng cũng thoát khỏi mấy em fans hâm mộ mà tiến về bàn ăn, vô tình thấy nó ngồi cùng dãy với mình, nhếch môi một cái, anh tiến về phía nó...Nhưng trong đầu nó lại nghĩ cái gì đó rất thâm độc.
Anh không hay biết về ý định trong đầu của nó nên cứ hồn nhiên tiến lại gần mà không đề phòng, lại làm ra vẻ ngầu lắm chứ, ai ngờ đâu anh của vài giây sau sẽ thê thảm như thế nào….Khi vừa đi ngang qua nó anh cảm thấy thân mình chới với….mặt anh thì ngày càng gần với mặt đất…..cứ như có cái gì đó phía dưới chân làm động lực cho lần tiếp đất này vậy…..và không cần suy nghĩ nhiều làm gì anh ạ….anh đang bị chính cái chân của nó trả đũa đó…..hahaha…..tiếp đất vui vẻ….
Nó chợt lóe ra một ý định hay ho khi thấy anh đi về phía mình"anh dám cướp nụ hôn đầu của tôi thì tôi sẽ cho anh biết ''hôn''thức ăn là như thế nào''
Và khi anh vừa đi tới,nó đã thò 1 chân của mình ra khỏi chân bàn, ngáng anh một cái khiến cái khay thức ăn trên tay anh bay lên 1 chút rồi nhanh chóng tiếp đất…..CHOANG…..Choang…..leng keng……..và cả cái bản mặt đập chai của anh cắm thẳng vào đống đồ ăn vung vãi trên mặt đất……2 chân anh thì co lên một hồi rồi cũng oặt luôn ra đất……
Cái cảnh tượng này thật đáng được lưu vào nhật kí của Hàn Thiên Vũ. Đây là lần đầu tiên anh trước mắt tất cả mọi người, trong đó có bao nhiêu fan hâm mộ …..trong tình trạng KHÔNG CÒN GÌ MẤT MẶT HƠN…..Vẻ đẹp trai , lãng tử , giàu có nay còn đâu…..làm sao mà anh dám nhìn mọi người trong cái tình trạng hiện giờ, làm ơn….đừng bắt anh ngẩng mặt lên…..huhu!!!
Nó cười khoái chí nhìn con người đang nằm còng queo dưới mặt đất, mắt không thèm nhìn vào con người tội nghiệp ấy, thong thả cầm đũa lên tiếp tục thưởng thức bữa ăn, nó nói khẽ:
- Ồ!……..đồ ăn đổ hết rồi này…..cái bàn nhỏ quá nên tôi phải cho một chân ra ngoài…!!!
-Cô….cô…..muốn chết đúng không? (Anh không ngẩng mặt lên mà gằn từng chữ).
- Vô tình thôi mà, cũng như làm như thế với tôi đó…..( vừa nói vừa gắp rau bỏ vào miệng).
-Cô……dám ….chơi xấu tôi sao?…….hừ……..
Vừa lúc này Kid cũng kịp đến căn tin, thấy cảnh tượng trước mắt,anh vừa thấy xấu hổ lại vừa thương ông bạn mình…..dù sao thì cũng không thể bỏ mặc anh trong lúc này được… Gia Mẫn thấy vậy chạy nhanh tới chỗ anh đang nằm, cô cố đỡ anh lên, hai đứa bạn thân của cô thì lấy giấy ăn lau mặt cho anh.
-Oppa!!!…..sao lại thành thế này chứ, có đau lắm không, trời ơi….nhìn anh dơ quá đi!!- cô không ngừng kêu ca
- Đủ rồi đấy, em kêu đủ chưa…..mọi người đang nhìn kìa….( mắng cô xong quay ra lườm nó).
Vẻ mặt lúc này của anh khiến nó không thể không bật cười. Trên tóc anh vẫn còn dính mấy cọng rau xào, lông mày thì dính mấy lát trứng rán…..môi và má thì toàn tương ớt và nước canh rong biển…..nhìn anh ta như là nữ thần đồ ăn vậy……Nó bật cười vì suy nghĩ của mình,cả Min và Sandy cũng cười muốn rớt quai hàm, làm cho anh càng thêm tức giận.
- YAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!!!………..ĐỪNG CÓ NHÌN VÔ MẶT TÔI VÀ CƯỜI CÁI KIỂU KÌ QUẶC NHƯ VẬY…….CÁC CÔ LÀM TÔI PHÁT ĐIÊN RỒI ĐẤY……HỪ….HỪ……HỪ……HỘC…HỘC…!!!
-Thì ra là trò của mấy người ……mấy người đúng là đồ tồi…..mấy người đã phá hoại đã phá hoại hình tượng của bạn trai tôi khiến tôi cũng bị liên lụy, tôi sẽ không tha cho tụi bây đâu đồ chết bầm…..HỪ……..
-Này!!……hóa ra em sợ mất hình tượng của mình vì anh sao…..cái con nhỏ xấu xa kia……hừ!!!
-Ấy…..không phải đâu oppa…..hì hì!!( cảm thấy hối lỗi vì những gì mình nói).
-WOA!!!…..Đúng là yêu nhau có khác…..đanh đá ngang nhau, không hiểu sao loại người như anh lại có fans hâm mộ….??? ( nó ngây thơ nói).
- YAAAAAA!!!….CÔ ĐỪNG CÓ CHU MỎ LÊN CHÊ BAI NGƯỜI KHÁC….CÔ CÓ TIN TÔI KÊU FC CỦA TÔI ĐẬP TAN TÀNH CÔ KHÔNG?(cô há to mồm mắng chan chát vào mặt nó…)
-FC của mấy người làm gì được tôi trong khi anh ta là người có lỗi trước đúng không?
Cả hai nhìn nhau rồi cùng nhìn nó.
Nó nói tiếp:
-Tôi chỉ làm những gì bạn trai cô làm với tôi thôi, vậy nên hai người đừng có ở đó to mồm mà mắng người khác….mau đưa bạn trai cô đi thay đồ và rửa mặt đi……tôi thấy mọi người xung quanh chụp được khá nhiều ảnh của anh rồi đấy Hàn Thiên Vũ……..( nói xong nhếch mép cười trắng trợn)
-Khốn nạn.Tụi bây dừng lại chưa.Không được chụp nữa.-Kid hét lên.
-Con nhỏ đó có cá tính đấy-Shin tấm tắt khen ngợi
-Cá tính cái con khỉ....Bạn cậu bị như thế mà không nói giúp một câu.Còn đứng đó khen người khác.-anh tức tối nói
-Rồi rồi,là tớ sai-Shin nói rồi tiến tới lôi anh đi thay đồ
-Cũng dễ thương lắm chứ-Jack nói thầm
Có lẽ trong trái tim ai đó đã lỡ một nhịp rồi.
Sau khi tút lại vẻ đẹp trai của mình.Anh rất muốn trả thù thì có ngay đồng bọn,Shin đưa ra một gợi ý nhỏ rồi cả hai cười như điên .
Tiếng chuông sang tiết học tiếp theo vang lên, chia tay Gia Mẫn trong niềm vui sướиɠ, anh rảo bước nhanh về lớp học của nó ….nơi có kẻ mà anh căm ghét…đến tận xương tủy.
Vất cho nó cái lườm hoang dã, anh thong thả tiến về phía con mồi nhưng đôi mắt thì lại nhìn sang hướng khác….ra điều không quan tâm lắm….thế nhưng tay chân lại rất tập trung về phía nó….Chợt…..RẦM……cả cái hộp bút màu bạch kim và mấy quyển sách đang yên vị trên bàn của nó đồng loạt tiếp đất…. Ai cũng quay qua nhìn, ai cũng bất ngờ chỉ trừ có một người….không ai khác chính là hung thủ- Hàn Thiên Vũ.Anh quay lại nhìn nó , vẻ mặt rất bình tĩnh có chút châm chọc khẽ nói:
- Ồ…..!!!…. bị rơi hết rồi sao…..tay tôi dài quá nên va phải đồ của cô .….( nói xong quay mặt về lớp của mình mà không thèm đoái hoài gì đến khuôn mặt đang nổi gân xanh của nó)……từ trước đến nay vốn đâu có ai dám hành động như thế với nó .cái tên này là muốn chết đây mà….nó hùng hổ kéo tay anh lại và hét thẳng vô mặt hắn:
-Yaaaaa!……anh làm rơi đồ của tôi, không quay lại nhặt cho tôi, đến một câu xin lỗi cũng không nói được mà lại làm như mình vô tội thế hả?
-Cái gì cơ ……chẳng phải tôi nói là do tay tôi dài quá sao?…..còn muốn gì nữa…( tuy nó biết cái lý do đó là vô…vô cùng vô lí nhưng mà anh đang muốn trả đũa cơ mà, phải làm cho đối phương tức điên lên chứ…..).
- Cái đó mà được coi là xin lỗi à?….anh…anh …..đúng là cái loại vô học…..hừ…..hừ…-nó tức không nói lên lời nữa rồi, cái bản mặt chết tiệt của anh khiến cho nó chỉ muốn quăng anh qua ngoài cửa sổ.
-Tôi vô học mà là đàn anh của cô đó cưng, haizzzzzzzzz….tôi cũng định nhặt đồ giúp cô nhưng vì cái câu nói vừa rồi nên tôi nghĩ mình chẳng cần phải làm thế….vậy nên …..nhặt đồ vui vẻ nhé…-nói xong nhếch mép cười đểu một cái rồi dứt áo ra đi….bỏ lại con mèo con đang chìm trong cay cú.