Chương 1
Trên đời này không ai không biết có ma đầu gọi là Hạc Trì Xuân, tựa như trên đời này không ai không biết tiên môn chính đạo quang, cao tăng độ tịch vậy.
Tuyết rơi dày như lông ngỗng tung bay trên không trung, cành cây rậm rạp bị bông tuyết nặng nề đè cho cong xuống, khung cảnh tuyết rơi lả tả đột nhiên bị bước chân hỗn độn và tiếng la hét phá vỡ.
Một số loài chim thú kinh hãi, vỗ cánh bay lên, chỉ để lại một cành cây hơi đung đưa.
Trong tuyết dày, có người chật vật chạy thục mạng, bước chân lũng sâu trong tuyết, dựa theo dấu chân ước chừng có thể đoán được chủ nhân của đôi giày này có lẽ bị tai nạn gì đó ở chân, đi lại không được ổn lắm.
Hơi nóng trong khoang mũi theo hô hấp phun vào trong không khí, biến thành sương mù màu trắng tiêu tán, nếu có người thứ hai ở đây, sau khi nhìn rõ mặt người nọ, mười người thì cũng có tám người phải hoảng sợ.
Người này không ai khác chính là ma đầu Hạc Trì Xuân từ trước đến nay quỷ dị thong dong, gặp ai cũng gϊếŧ.
Ánh sáng của ngọn đuốc lấp lánh trong rừng, trông giống như một ngôi sao đảo ngược.
Nhanh lên, y sắp tới rồi.
Vòng qua một gốc linh mộc dường như đã sinh trưởng ngàn vạn năm mới có thể được như vậy, lấy tay làm lưỡi dao, ở trên một bàn tay khác mở ra một lỗ hổng, máu nhỏ lên đó, chỉ thấy cảnh sắc trước mặt bắt đầu biến hòa, tiếp theo, trên đó mở ra một cái động lớn hoàn toàn khác với khung cảnh xung quanh!
Hạc Trì Xuân nghiến răng bước về phía trước, kết quả không ngờ trên mặt đất có một gốc cây sinh trưởng bật lên khỏi mặt đất, lập tức ném về phía trước.
"A!” Y kêu lên đau đớn một tiếng, vết thương trên đùi so với vết thương ngày xưa của y cũng không tính là nặng lắm, nhưng mũi tên đó đã được tẩm độc, lúc này mũi tên còn ghim rất chặt trong đùi y, kéo đến cơ bắp.
Ngã như thế đủ cho y cảm thấy phát choáng như uống một vò rượu rồi.
Sau khi thanh niên tiến vào kết giới, cửa động vừa mới mở ra lập tức khép lại, bốn phía lại trở nên yên tỉnh, như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Người truy sát chạy tới đây, nhìn chung quanh một vòng, không phát hiện bất thường, cắn răng quay đầu giận dữ nói: "Đi! ”
Dựa lưng vào kết giới, nghiêng đầu nhìn những người đó đi xa, Hạc Trì Xuân mới thở phào nhẹ nhõm, ôm vết thương nhìn trời cười khổ một tiếng.
Nếu sớm biết thì chẳng chạy làm gì.
Trận bão tuyết bên trong kết giới khác với trận bão tuyết bên ngoài, nơi này mặc dù cũng có tuyết rơi, nhưng yên bình hơn nhiều.
Mũi tên này quá ác độc, một trong những loại thuốc được tinh chế từ máu thịt thu được bằng cách thu thập một số kỹ nữ dâʍ đãиɠ nhất thế gian, dạy dỗ nhiều năm sau đó dùng da^ʍ huyệt ngâm hai năm, sau đó lại đập nát tử ©υиɠ rồi luyện hóa mà thành.
Chí da^ʍ, chí tà.
Mẹ kiếp, không biết là ai nghĩ ra một phương pháp chế dược bẩn thỉu như vậy.
Ánh mắt rơi xuống chỗ bị thương, nhớ lại những lời vừa rồi của những người đó: "Ta không tin tên ma đầu này nhiều năm qua chưa từng gần nữ sắc, nói hắn thích nam nhân, bọn họ tặng bao nhiêu côn ŧᏂịŧ tráng kiện và tiểu quan thanh tú đến bên cạnh hắn mà có thấy hắn dùng đâu.”
"Ta thấy tiểu tử này không làm được cái đó thì đúng hơn, mà không sao, độc trên mũi tên này chính là bảo bối tốt có thể làm cho người không giỏi cái đó cũng sinh long hoạt hổ." Người kia trên cằm để râu quai nón, thân hình cao lớn, giơ ống tên về phía trước, cười ha hả nói: "Còn nữa, ngươi còn phải cảm ơn ta, vì trước khi chết còn cho hắn trở thành một nam nhân thực thụ!”
"Đáng tiếc, nếu không phải ma đầu ngươi làm quá nhiều chuyện ác, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp như ngươi, ta cũng không phải là không thể thu ngươi làm lò luyện dược, nhỉ?"