Chạm Vào Tim Anh

Chương 2: Không muốn nói chuyện với mẹ.

Trong một tiệm xăm nhỏ . Doãn cảnh Thiên đang ngủ trên chiếc ghế sô pha vì tối qua anh uống say .

Khuôn mặt anh tuấn pha chút phong trần, hai hàng chân mày đen rậm , sóng mũi cao thẳng , đôi chân thon dài gác trên thành ghế . Áo sơ mi đen được mở hết khuy áo để lộ ra vùng ngực vạm vỡ săn chắn , nửa ngực bên phải của anh xăm bít hình con rồng đẹp đẽ.

Tiếng chuông cửa cứ reo mãi , làm Doãn Cảnh Thiên liền tỉnh , ngồi dậy dây dây trán , nhìn đồng hồ trên tay rồi lười biếng đi ra mở cửa.

Trông thấy Minh Hiển cậu em chơi chung , Doãn Cảnh Thiên cau mày hỏi:" Có việc gì mà chú tìm anh sớm thế?"

" 11 giờ trưa rồi mà sớm gì nữa anh …Em qua xem anh tỉnh chưa ấy mà , em có mua cơm trưa cho anh này." Minh Hiển để hộp cơm xuống bàn, nhìn mọi thứ xung quanh rất bừa bộn liền đến nhặt lên để qua một bên.

Doãn Cảnh Thiên lấy cốc nước uống rồi đi vào trong tolet , 20 phút sau anh trở ra với bộ đồ mới,tối qua uống quá nhiều rượu lại không ăn nên giờ bụng đang đói,anh ngồi xuống cầm hộp cơm ăn rất ngon .

" Tiệm cơm mới mở đó, anh ăn thấy được không ? Để mai mốt em còn mua ." Minh Hiển ngồi nhìn anh nói.

Doãn Cảnh Thiên vừa ăn vừa gật đầu :" Ừ …ngon đấy ." Nói rồi anh cầm ly nước trên bàn lên uống.

" cô gái tối qua có gọi cho anh không?" Minh Hiển hỏi

" Cô gái nào?"

" Thì cô gái tối qua ở quán bar ngồi cạnh tiếp rượu anh đó , hôm qua lúc về cô ấy kéo em lại xin số anh cho bằng được. "

Cảnh Thiên vừa ăn cơm vừa nhìn Minh Hiển :" Từ này đừng lấy số anh cho lung tung nữa."

" Em biết rồi…công nhận số anh đào hoa thật đấy, đi đến đâu cũng khiến các cô gái để ý ." Minh Hiển khẽ cười nói .

Có hai người khách nữ bước vào tiệm.

" khách vô kìa anh ." Mình Hiển nói rồi đứng lên nhường ghế cho hai cô gái:" Ngồi chờ chút nha hai chị đẹp."

Doãn Cảnh Thiên cũng vừa ăn xong ,anh bỏ hộp cơm vào sọt rác bên cạnh, uống nước rồi mới đứng lên chuẩn bị làm việc.

Hai cô gái lén nhìn Cảnh Thiên rồi mỉm cười.

Một cô gái nói nhỏ với bạn mình:" Chủ tiệm xăm đẹp trai ghê mày…Hèn gì một hai mày đòi đến đây xăm ." Hai cô gái cười nói thủ thỉ với nhau rất vui vẻ.

Doãn Cảnh Thiên đến hỏi hai cô muốn xăm hình gì có mẫu sẵn chưa , có cần anh cho xem mẫu bên tiệm anh không? Hai cô gái lấy điện thoại ra mở hình ảnh cho anh xem hình mẫu là hoa Bỉ ngạn đỏ vừa nhìn anh vừa mỉm cười duyên dáng nói muốn anh xăm cho hai cô thật đẹp.

****************

Những ngày sau đó Diệp Hoan thấy rất lạ vì cô bạn thân Mân Huyên của mình tự nhiên siêng học môn toán hẳn ra , ngày nào cũng mua trà sữa cho cô qua nhà cô học bài. Tra khảo hoài Mân Huyên mới khai cô ấy thích thầy giáo mới. Còn lên kế hoạch muốn tán đỗ thầy Lục cần cô giúp đỡ.

Tại Diệp Gia …

Mân Huyên đi vào thấy Mẹ Diệp Hoan đang ngồi đọc sách ở phòng khách liền chào hỏi:" Cháu chào cô…"

Mẹ Diệp ngẩn đầu:" Mân Huyên mới đến hả cháu, Diệp Hoan ở trên phòng chờ cháu đấy."

Mân Huyên mỉm cười:" Dạ…vậy để cháu lên ạ."

" Ừ …cháu lên đi."

Ngày nào cũng thấy Mân Huyên đến học bài Mẹ Diệp rất vui vẻ, liền cho cô giúp việc đem trái cây và nước uống lên phòng cho hai đứa.

Trong phòng Diệp Hoan , hai cô gái đang ngồi ở bàn học, hai ly trà sữa đang uống dở để ở góc bàn . Mân Huyên đang cố gắng dán mắt vào những con số , những hình vẻ của toán hình . Càng nhìn càng rối mắt rối não .

" Mân Huyên này ." Diệp Hoan gọi

" Hửm…gì á…" Mân Huyên không nhìn cô.

" Mai cậu đừng mua trà sữa cho mình nữa , mình ngán lắm rồi." Diệp Hoan nói.

" Vậy cậu muốn uống gì?" Mân Huyên dừng bút ngước nhìn Diệp Hoan.

" Đừng mua gì hết, đến nhà mình có nhiều đồ uống rồi…à !mà chuyện của cậu với Thầy Lục đến đâu rồi?"

" Không biết nói sao …mà cậu còn giám hỏi nữa à, bày cách tỏ tình kiểu gì mà giờ thấy mình đến gần là Thầy Lục cau mày , khó chịu." Mân Huyên buồn buồn nói.

Diệp Hoan nhìn mặt Mân Huyên xịu xuống có chút buồn cười nhưng không giám cười đành an ủi :" Thôi được rồi… thua keo này ta bày keo khác, chỉ cần cậu không bỏ cuộc là được. Mình từng nghe người ta nói không có nam nhân nào có thể làm ngơ trước sự kiên trì chân thành của một cô gái. Vì thế mình chắc chắn Thầy Lục sẽ rung động với cậu nhanh thôi."

" Có câu nói đó sao ? " Mân Huyên hỏi.

" Tất nhiên rồi …" Diệp Hoan gật đầu ra vẻ chắc chắn.

" Cũng mong là như vậy… Nói thật chứ nhiều khi mình cũng không muốn để ý đến Thầy Lục nữa, nhưng không hiểu sao càng nhìn càng thích ý. Thích dữ lắm luôn." Mân Huyên nói rồi cầm ly trà sữa uống một hơi.

Diệp Hoan nhìn Mân Huyên bắt đầu suy nghĩ, thật sự có cảm giác thích một người lúc nào cũng nhớ ,càng nhìn lại càng thích như vậy sao ? Yêu từ cái nhìn đầu tiên là như thế nào cô cũng muốn biết. Để xem Mân Huyên có nói quá không?

**************

Sau bữa cơm tối Diệp Hoan liền lên phòng tắm rửa rồi học bài , học đến 10 giờ khuya mới xong mới rảnh cầm điện thoại lên giường nằm lướt Facebook. Nghe tiếng gõ cửa và tiếng của Mẹ gọi cô liền nhanh tay tắt đèn ngủ , điện thoại giả vờ đã ngủ.

Mẹ Diệp gõ cửa:" Hoan Hoan… con ngủ rồi sao ? " gõ cửa gọi mãi không thấy Diệp Hoan trả lời, bà đẩy cửa bước vào, thấy phòng tối ôm, bật đèn lên thấy Diệp Hoan đã ngủ say liền tắt đèn ra ngoài khép cửa lại.

Mở mắt nhìn không thấy Mẹ đi rồi, Diệp Hoan mở điện thoại lướt Facebook tiếp, cô thật sự không muốn nói chuyện với mẹ, mỗi lần nói chuyện mẹ điều đem các anh chị họ con nhà các bác các cô chú ra để khen ngợi , bắt cô phải học hỏi thế này thế kia ,cô không thích như thế.

Mỗi người đều có hướng đi cho mình sao lại bắt cô sống theo cách của người khác chứ.

*********

Tại Tiệm xăm nhỏ của Doãn Cảnh Thiên hiện tại là 10 giờ 10 phút tối rồi mà vẫn còn khách, anh đang chăm chú cẩn thận xăm hình đại bàng trên vai cho một chàng trai . Minh Hiển cũng ngồi bên cạnh chăm chú nhìn học hỏi.