Qua Sông Hái Sen

Chương 46: Người dưng

……

Tuy rằng tạm thời không thể sánh vai làm người yêu của Minh nhi, cũng không thể làm ra những hành động thân cận hơn, nhưng bọn họ vẫn ở trong Tây Thiền Viện hẻo lánh này làm bạn, nghiễm nhiên là một đôi vong niên tốt đẹp, Triệt Liên đã rất thoải mãn rồi.

Hắn bây giờ không còn bị kịch độc giày vò thân thẻ, tu vi thâm hậu của người tập võ nhiều năm qua đủ để hắn kéo dài tuổi thọ như cao tăng bình thường, thời gian còn dài, cũng không vội vã ép Việt Minh Khê lập tức nhớ tới hắn. Mỗi ngày cùng y ở chung, hắn cũng cực kỳ thỏa mãn bộ dạng đơn thuần trong sáng của y khi còn thiếu niên.

Vô Ngã đại sư còn đang bế quan nghiên cứu chuyện thanh lọc Tán Công Đan, Triệt Liên biết mình không tiện quấy rầy, mỗi ngày cũng vui vẻ dành nhiều thời gian ở chung với Minh nhi.

Mấy ngày nay trải qua sự điều dưỡng đơn giản, lại tu luyện thêm một bộ tâm pháp dùng để củng cố nội tức trong Tam Bảo Thiền Tự. Triệt Liên tự cảm thấy thân thể già nua này mặc dù không ưa nhìn, nhưng không kém gì người trẻ tuổi đầy sức sống. Theo lệ cũ buổi chiều tới bên cạnh Việt Minh Khê lười biếng phơi nắng, hắn nhìn cơ thể thiếu niên vẫn chưa trổ mã hoàn toàn, nhưng cũng thon dài rắn chắc, trong lòng bỗng gợn sóng.

Hắn không biết Minh nhi ở chung mấy ngày nay có cảm thấy quen thuộc chút nào với mình hay không, mặc dù không đến mức yêu một lão tăng, nhưng sẽ không bài xích một vài hành động thân mật của hắn nữa, càng sẽ không nghi ngờ lời hắn nói.

Nếu có thể thuyết phục Minh nhi chính là người yêu mà y đang chờ đợi, nói hết căn nguyên ngọn nguồn, thuyết phục y truyền lại cho mình mật pháp Đoạt Tướng hoặc là độ tầng dự phòng kia cho hắn, chẳng phải là vui vẻ cả làng hay sao?

Nghĩ vậy, hắn ngồi xuống tảng đá xanh bên cạnh thiếu niên, thấy Việt Minh Khê rất tự nhiên dịch chỗ cho hắn ngồi, trong lòng càng mừng mừng, do dự một lúc lâu nói:

“Mấy ngày nay thiếu chủ có từng nhớ ra chuyện cũ nào không?”

Việt Minh Khê vốn còn đang nhàn nhã, nghe vậy liền dựng thẳng sống lưng, vẻ mặt đau khổ nói: “Không…Ta chỉ nhớ hôm trước mình còn đang ở núi U Tranh chọc giận mấy lão già kia, nào ngờ tỉnh dậy đã ở trên Mộ Lĩnh Tấn Bức rồi, Vô Ngã đại sau nói ta mất trí nhớ và trở về thời niên thiếu, căn bản không nhớ nổi cái gì.”

Triệt Liên nghe vậy, trong lòng cảm thấy hơi thất vọng, dừng một chút lại nói:

“Nói đến cũng trùng hợp, trước khi thiếu chủ mất trí nhớ về những chuyện cũ, bần tăng cũng may mắn biết được đôi chút. Nếu thiếu chủ không ngại, ta có thể nói với ngươi, ngươi tin hay không cũng được, cứ coi đó chỉ là một câu chuyện thôi.”

Việt Minh Khê vui vẻ nói: “Được!”

Suy nghĩ một chút lại nói: “Nhưng trước đó có một chuyện, ta hơi để ý…”

Triệt Liên ngẩn ra, mắt thấy ánh mắt Việt Minh Khê nhìn hắn càng lúc càng sáng ngời, trong lòng không hiểu sao hơi khẩn trương, lòng bàn tay cũng bắt đầu lấm tấm mồ hôi.

“Tây Đường trưởng lão, ta còn nhớ ngày đầu tiên khi ta và người gặp mặt, người gọi ta là Minh nhi.” Việt Minh Khê nhìn hắn nghiêm túc nói, “Nhưng sau đó lại vì sao lại cố tình gọi ta là thí chủ thiếu chủ? Nghe hơi xa cách. Ta nghĩ trưởng lão vốn không phải là người cổ hủ, chúng ta đã nói chuyện với nhau lâu như vậy, chi bằng người gọi ta là Minh nhi, ta cũng gọi tên thật của trưởng lão, người thấy sao?”

“……”

Triệt Liên không ngờ Việt Minh Khê còn nhớ rõ ngày đó mình thất thố, càng vì lời nói chân thành của y, hiển nhiên đã xem hắn là bạn thân thiết, ổn định cảm xúc, thong dong gọi một tiếng: “Minh nhi.”

Việt Minh Khê hài lòng gật gật đầu, lại hỏi: “Có thể nói cho ta biết tên thật của Tây Đường trưởng lão không?”

Không biết vì sao, khi y vừa hỏi câu này ra miệng, hồn vía lão tăng trước mặt bỗng trôi đi mất, dùng ánh mắt mơ màng nhìn y thật lâu, nói từng chữ một: “Ta thuở nhỏ xuất thân chốn cửa Không, không có tục danh, pháp danh do sư phụ đặt, tên Triệt Liên.”

“Triệt Liên? Pháp danh này thực hay, nghe có ý nghĩa hơn nhiều so với sư phụ ở Bồ Phong tự.” Việt Minh Khê chớp chớp mắt, trên mặt ẩn ý tán thưởng, sau đó lại đăm chiêu nói, “Nhưng mà cũng hơi quen tai…”

Lời còn chưa dứt, y a một tiếng, ngạc nhiên nói: “Triệt Liên? Yêu Tăng Triệt Liên?”

Nghe Minh nhi thời niên thiếu lại gọi biệt danh của mình, trong lòng Triệt Liên chua ngọt đan xen, hận không thể tiến lên một bước ôm y vào lòng. Nhưng hắn biết giờ chưa phải lúc, chỉ miễn cưỡng trấn định bản thân mình, chờ đợi sự phán quyết sắp tới.

Việt Minh Khê hiển nhiên không nhớ tới mối liên hệ giữa mình và cái tên này, cười lại nói: “Tây Đường trưởng lão, thiên hạ đầy cao tăng, sao ngươi lại trùng pháp danh với yêu tăng nổi danh khắp chốn này? Tên này cho ta cũng không dám gọ, sợ gọi xong cái là hắn thật sự xuất hiện, giống như trận tăm máu Bồ Phong tự năm đó, khiến mọi người khó chịu.”

Triệt Liên im lặng lắng nghe, nhân lúc Việt Minh Khê nhìn không thấy lộ ra một tia cười khổ.

Quả nhiên, nếu kiếp này Minh Nhi không gặp mình dưới chân núi U Tranh, không nhớ lại các chấp niệm kiếp trước, thì bây giờ bọn họ chỉ là người dưng. Minh nhi không nhớ hắn, cũng không hề ấn tượng với danh tính hai đời này, thậm chí còn cho rằng hắn chính là yêu tăng bất nhân bất nghĩa trong miệng tiên sinh kể chuyện.

Hắn nên làm sao mới khiến Minh Nhi tin tưởng, mình chính là yêu tăng này, chính là người yêu y khổ tâm chờ đợi?

Trong lúc hoang mang, hắn thấy Việt Minh Khê gõ lòng bàn tay, đôi mắt sáng ngời nhìn về phía hắn

“Không bằng như vậy; Người gọi ta là Minh Nhi, ta gọi Liên nhi thì sao?”

Dứt lời cũng cảm thấy có chút trang trọng, vội vàng giải thích: “Ta cảm thấy nên gọi thân thiết như vậy. Trước kia ở Việt gia trang, lúc làm nũng ta cũng gọi mẫu thân là Triều nhi, nếu Tây Đường trưởng lão không thích, ta gọi như cũ cũng được.”

“……”

Sao Triệt Liên không thích cách gọi này cho được?

Hắn nhìn Việt Minh Khê tuổi trẻ chân thành chân thành trước mắt, cảm thấy người này chưa bao giờ thay đổi, ngay cả bộ dáng cười tủm tỉm lúc nói ra những lời này cũng giống như trước kia, không khỏi hoa mắt mê hoặc, cũng quên mất khoảng cách xấu hổ không xa không gần của hai người, vẫn mỉm cười như thường lệ, giơ tay lên muốn chạm vào y.

Nhưng mà đang lúc tay hắn sắp vuốt ve hai má Việt Minh Khê, thiếu niên trước mắt lại đột nhiên giật mình, lúng túng lui ra sau hai bước.

“A, cái kia…” Việt Minh Khê suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi của mình, cũng không nhìn thần sắc Tây Đường trưởng lão hiện tại, xoay người bối rối nói, “Ta chợt nhớ tiểu sư phụ đầu bếp Hương Tích hẹn ta chiều nay đi thử thức ăn mới, ta đi trước đây.”

Dứt lời liền bật dậy vỗ vỗ cỏ dính trên hông, vội vàng rời khỏi nơi này.

……

Hắn đương nhiên biết được bộ dáng vô lễ của mình sẽ khiến Tây Đường trưởng lão hoang mang, cũng không rõ bầu không khí mập mờ mà quỷ dị vừa rồi giữa hai người đến từ đâu, chỉ từ đáy lòng cảm thấy lão hòa thượng và y giao hảo rất lâu này dường như rất kỳ lạ, quả thực giống như…

Quả thực giống như đang ái mộ y vậy.

Việt thiếu trang chủ đặt mông ngồi trong rừng táo cành lá sum xuê sau khi vào sâu trong Mộ Lĩnh, hồi tưởng lại ánh mắt tràn đầy nhu nhuyến và quyến luyến của Tây Đường trưởng lão khi nhìn mình, cảm thấy đầu đau như búa bổ.

Y tự nhận mình không phải là người tự kỷ, sẽ không vô duyên vô cớ đánh giá ra kết luận một người nào khác, thậm chí là một nhà sư xuất gia lớn tuổi hay chuyện trò với y. Nhưng mà những chuyện vừa rời khi ở chung với Tây Đường trưởng lão, cảm thấy đây cũng không phải chỉ là ảo giác của mình.

Tây Đường trưởng lão đối đãi y quả thật thân thiết hơn các sư phụ khác nhiều, ngày thường hỏi han ân cần, quan tâm đến mức không cần phải nói, ánh mắt chăm chú nhìn y cũng không giống như hậu bối chỉ nhìn một người muốn lấy lòng. Lúc trước mặc dù y cũng có phát hiện, nhưng cũng không bởi vậy mà đa tâm. Nhưng vừa rồi người nọ kìm lòng không đậu đã khiến y hiểu rõ ràng, làm y tâm phiền ý loạn.

Tuy rằng y còn đang ở độ tuổi trẻ khỏe đa tình, cũng không phản cảm chuyện tỏ tình đồng giới, dù người này đối xử tốt với y, nhưng cũng đã già, ngày sau y nên giả ngây giả dại tiếp tục sống chung với y hay là từ chối thẳng đây?

Mang tâm thái buồn rầu, y nhìn phong cảnh xuân xa lạ xung quanh, trong lòng lại mơ hồ hoang mang.

Tam Bảo Thiền Tự này rốt cục là nơi nào? Tại sao y tỉnh lại đã tin tưởng tuyệt đối vào lời nói của Vô Ngã đại sư? Quả nhiên là do mình luyện công đến tẩu hỏa nhập ma mất trí nhớ sao?

Giờ này khắc này, y bắt đầu hối hận từ đáy lòng vì đã đấu võ mồm với lão già chưởng môn, ôm hy vọng mình còn sống trong cái lán đơn sơ của đệ tử núi U Tranh học đạo, hơn nữa lần đầu tiên trong đầu có ý niệm rời khỏi nơi này, vội vàng trở lại Việt gia trang tìm cha mẹ làm nũng kể khổ.

……

Cùng lúc đó, Triệt Liên vẫn đi theo phía sau y cách đó không xa, ẩn mình phái sau cây, nhìn bộ dáng phiền muộn của y khi thì nhíu mày, khi thì thở dài, đã hoàn toàn hiểu được.

Minh nhi chẳng những không nhớ hắn chút nào, còn đang vì chuyện đáng sợ mình bị một lão tăng si mê quấy rầy.

Sự thật khiến hắn không muốn thừa nhận này hóa thành khát máu, gắt gao siết chặt cổ họng hắn, thống khổ lại buồn bực đến mức khiến hắn không thở nổi.

Thân cây vốn kiên cố bị bàn tay già nua cào từng vệt trắng, Triệt Liên xa xa nhìn Việt Minh Khê đã nằm dưới tàng cây chợp mắt, trốn tránh ngủ trưa, mặt không chút thay đổi cúi đầu nhìn mười ngón tay máu tươi đầm đìa của mình, yên lặng rời khỏi khu rừng táo yên tĩnh này.

Hắn nhập nhoạng rời đi, cảm thấy mỗi bước đi đều như kim chích khí đen trong lòng trào ra, dưới ánh mặt trời ấm áp mùa xuân này càng lạnh như băng.

Nếu hắn nói cho Minh Nhi biết mình chính là người yêu y chờ đợi bao lâu này, vả lại chỉ cần chung đυ.ng với y một lần sẽ trở về dung mạo thuở đầu, Minh nhi thật sự sẽ tin tưởng hắn sao? Hay là sẽ dùng ánh mắt cảnh giác mà bối rối như vừa rồi không muốn nghe tiếp, hoặc là mắng hắn là lão yêu quái điên khùng?

Triệt Liên lững thững đi trong Tam Bảo Thiền Tự này, đợi đến khi nuốt hết vị đắng trào lên như thủy triều, miễn cưỡng lấy lại tinh thần, mới phát hiện ra mình tới viện Phương Trượng vắng vẻ không người.

Tuy rằng không có ý quấy rầy Vô Ngã đại sư, nhưng thấy một cánh cửa thiền đang khép hờ, hắn do dự một chút, tiến lên nhẹ nhàng gõ cửa.

Đã lâu không thấy có người lên tiếng, hắn đẩy cửa đi vào, chỉ thấy Vô Ngã đại sư đang khoanh chân ngồi bên lò đá đốt hương, lẳng lặng nhắm đôi mắt già nua, giống như vẫn đang nhập định. Cảm thấy có người tới gần mình, lão ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

“Liên tiểu tử, ngươi tới đúng lúc lắm.” Giọng nói Vô Ngã đại sư tựa hồ đã khác xưa, lộ ra chút mệt mỏi và tang thương, “Ta đang có việc quan trọng cần nói cho ngươi biết.”

Triệt Liên sửng sốt, đôi mắt đột nhiên lóe lên ánh sáng:

“Thuốc của Minh nhi đã luyện xong rồi à?”

“……”

Vô Ngã đại sư muốn nói lại thôi, cảm thấy trong lòng vừa tiếc nuối khổ sở, không đành lòng mở miệng nói. Một lúc sau chỉ thở dài lắc đầu, nói:

“Nói thì cũng xấu hổ… Liên tiểu tử, kỳ thật từ mười năm trước khi Già Ngọc đến xin giúp đỡ, ta đã tròn đủ công đức, đến tuổi đi Tây Thiên bái lạy Thế Tôn. Nhưng sau đó ta vẫn trì hoãn không nhập Niết Bàn, chính là vì giúp hai người các ngươi đền đáp tâm nguyện, thầm nghĩ làm xong việc thiện cuối cùng trong đời này rồi an tâm rời đi. Nào biết tối qua Phật tổ đến báo mộng lão tăng, Đạo không thể ké dài thêm, chọn ngày đến dẫn độ ta trở về.”

Nghe vậy, Triệt Liên bỗng dưng cứng đờ tại chỗ.

“Nghĩa là…?”

“Bảy ngày sau ta sẽ viên tịch, số kiếp trong thế gian đã tận, e là khó lòng giúp đỡ.”