“Việt công tử, lại tới chọn xiêm y mới cho nương tử đấy à?”
Chạng vạng, vùng đất Lĩnh Nam chìm trong ánh hoàng hôn rực lửa, phường nhuộm bận tối mắt cả ngày trong trấn nhỏ sắp đóng cửa, lại thấy một công tử tuổi mặc áo tơi đi vào.
Công tử trẻ tuổi kia ôm một cây vải, xinh đẹp tú lện, có vẻ là khách quen ở đây, Y chảo hỏi ông chủ rồi cầm túi nước kia, cười tủm tỉm nói: “Hôm nay không mua quần áo, nhờ chưởng quầy nhuộm cho ta một cuộn gấm.”
Chưởng quầy tạm thời đặt túi nước sang một bên, cầm lấy gấm vân kia nhìn kĩ, vuốt râu nói: “Vẫn nhuộm thành màu đỏ à?”
“Phải” Việt Minh Khê thần bí giơ ngón tay lên nói, “Đỏ tươi.”
Chưởng quầy nghe vậy ria mép giật giật, nhìn tấm gấm vân quý giá này thật lâu, không nhịn nổi lên tiếng: “Việt công tử, mấy màu vải phong nhã hiện nay rất đa dạng, đa phần thiên kim trong thành đều thích màu vàng, xanh, màu hoa cà, cho dù có thích màu đỏ thì cũng là màu sắc long lanh của cây hạnh, hải đường. Nếu chỉ là màu đỏ không thì có hơi, hơi…”
Nhìn hơi thô tục.
Thấy Việt Minh Khê tai này bỏ tai kia, ánh mắt sáng ngời nhìn chăm chú các loại quần áo đỏ tươi được treo trong tiệp, râu của chưởng quầy lại giật giật, biết điều ngậm miệng.
“Cảm ơn chưởng quỹ đã nhắc, không cần đâu, chỉ cần đỏ rực là được.” Việt Minh Khê tỉnh táo lại, không biết nhớ tới chuyện gì, nụ cười có ngượng ngùng khó thấy, “Nương tử nhà ta mặc gì cũng đẹp, mặc màu đỏ là đẹp nhất.”
Nói xong liền trả tiền đặt cọc, rảo bước thong thả đi qua từng cửa hàng tím đỏ đan xen, đón hoàng hôn trở về nhà.
Chưởng quầy nhìn bóng y đi xa, buồn bực thở dài.
Khoảng một năm trước, vị công tử trẻ tuổi họ Việt cùng vợ tới nơi này, tạm thời sống ở ngoại ô dưới chân núi Tiểu Đào, cuộc sống khá khẩm. Nghe nói Việt công tử vốn là thiếu gia nhà giàu, bởi vì người trong nhà không đồng ý cô gái y thích nên đưa nàng bỏ trốn đến đây. Tình cảm hai người ân ái hòa hợp, khiến người khác hâm mộ.
Người trong trấn thường thấy vị Việt công tử này ra ngoài mua sắm, hoặc là ra thuyền đánh cá, hiếm khi gặp mặt nương tử của y, chỉ loáng thoáng nghe nói cô nương kia lớn hơn y rất nhiều tuổi, làm người trầm lặng thần bí, ra ngoài luôn đội mũ giấu mặt, vóc người cao gầy. Qua một thời gian sau, có tin đồn nói trước khi nàng gả cho Việt Minh Khê từng có chồng ở làng bên, còn có người nói nàng là ni cô đã hoàn tục. Nhưng mà bàn tới bàn lui vẫn không biết rõ, cuối cùng chỉ có thể kết luận là Việt công tử này cực kỳ yêu vợ.
Nghĩ đến đây, chưởng quỹ lắc đầu gảy bàn tính. Cô nương nhà hắn mỗi lần nhìn thấy Việt công tử thì sẽ nóng bừng, mấy bà mối cũng hỏi thăm xem y có định cưới bình thê hay trắc thất không. Tiếc rằng vị Việt công tử này và thê tử tình sâu ý đậm, Nếu khong, chỉ dựa vào mặt đẹp và miệng lưỡi trơn tru của y, hắn cũng muốn để y làm con rể nhà mình.
……
Việt Minh Khê vừa ngân nga vừa trở lại túp lều nhỏ dưới chân núi, nơi y và đại mxy nhân sinh sống. Lúc vào cửa, hồng hôn vừa buông màn đêm trong núi sâu, cả ngọn núi nhỏ thanh u tĩnh lặng, chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách từ khe núi.
Y thắp đèn, nhìn quanh căn phòng nhỏ được dọn dẹp gọn gàng sạch sẽ, đại mỹ nhân vẫn chưa về, y vòng ra sân sau bổ củi, bắc bếp hấp cám thổi cơm, Nhìn trời còn sớp, lại nướng thêm vài cái bánh, nấu một nồi canh nấm thơm lừng.
Tuy rằng bình thường đại mỹ nhân vẫn hay xuống bếp, nhưng lâu lâu ăn cơm do y nấu cũng được. Mặc dù Việt thiếu trang chủ y quả thật từng là một thiếu gia nhà giàu hai tay không dính nước, nhưng dù sao cũng từng bị đám sư huynh kia bắt nấu ăn ở núi U Tranh, cũng khá tin tưởng vào tài nghệ của mình.
Y nếm thử, thấy cũng được, hơi do dự rồi sắp bát đũa, ngồi cạnh bàn đợi đại mỹ nhân tu luyện trở về.Hắn nếm thử hương vị, tự giác rất là không tệ, liền do dự bày bát đũa, ngồi ở bên cạnh bàn chỉ đợi đại mỹ nhân tu luyện trở về.
Từ sau ngày đó khi hắn và Triệt Liên hẹn ước sẽ làm bạn tình trong ảo cảnh này, hai người trèo đèo lội suối tìm kiếm khắp nơi. Sau nửa năm đã tìm thấy linh mạch trong lò bách luyện ở phía tây núi Tiểu Đào ở vùng Lĩnh Nam này. Chỉ cần Triệt Liên fung tám phần công lực bình thường là có thể phá vỡ nơi này, trở về nhân gian.
Nhưng dù sao hắn cũng bị thương nặng, nửa năm bận rộn tới lưu chưa hề nghỉ ngơi dưỡng sức, còn càn thêm ít ngày hồi phục. Hai người bọn họ định cư dưới chân núi Tiểu Đào này, vừa điều dưỡng vừa hưởng thụ cuộc sống điền viên mà Việt Minh Khê khát cầu, thời gian trôi qua nhanh vun vυ't, thấm thoát đã hơn một năm.
Nghĩ đến đại mỹ nhân sẽ sớm đạp đường đêm trở về nhà, có lẽ còn khen ngợi tay nghề nấu ăn của y. Việt Minh Khê cố chịu cơn buồn ngủ, thắp đèn sáng hơn, lấy lại tinh thần tiếp tục đợi.
Nhưng hôm nay y đã theo ngư dân làm việc cả buổi chiều. Lúc này đương rất mệt mỏi, gian phòng nhỏ nhắn lại ấm áp thoải mái, y buồng ngủ quá, cuối cùng nằm sõng soài trên bàn ăn thϊếp đi.
Trong lúc mơ mơ hồ hồ, y cảm thấy cửa trúc kẽo kẹt đẩy ra, bóng quen thuộc mang theo mùi hương lành lạnh trong núi tới cạnh mình, tựa như đang nhìn những món ăn ngon lành trên bàn, ngạc nhiên dừng bước, nhìn nhìn vỗ đầu vai y.
Việt Minh Khê trong tiềm thức biết đại mỹ nhân đã trở lại, hai mắt buồn ngủ không cách nào nhấc mí nổi, chỉ nghiêng đầu dùng chóp mũ cọ cọ ngón tay như ngọc trên vai mình, vùi trong khuỷu tay tiếp tục ngủ. Người đứng trước mặt y thở dài, bỏ ý định gọi y tỉnh lại ăn cơm, cầm thìa múc chén canh nấm từ từ húp một ngụm, lại nhìn y, từ tốn uống canh, ăn cơm. Sau đó mới dùng cái l*иg tre đậy thức ăn còn lại, khom người ôm y dậy.
Việt Minh Khê cảm thấy mình được một đôi tay mềm mại nhưng mạnh mẽ ôm lên giường, xoay người nắm lấy bàn tay màu mật kia hôn một cái thật kêu, kéo cả người vào ngực mình, vùi đầu vào vai hắn cọ cọ, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn ngủ say.
Cảm nhận được hơi thở ấm áp của thiếu niên trên cổ, Triệt Liên cụp rèm mi, giơ tay tắt đèn đang cháy.
Ánh nắng ban mai chiếu vào chân núi Tiểu Đào, Việt Minh Khê ngủ ngon lành vửa tỉnh giác, mỹ nhân bên gối ngủ chung tối qua đã sơm không con, trong ngực còn vương hương thuốc quen thuộc.
Túp lều trong núi ấm áp tĩnh lặng, y kéo rèm ra nhìn, mỹ nhân áo đỏ tóc dài như mây đang đưa lưng về phái mình, ngồi ngay ngắn trước gương trang điểm, dường như đang rửa mặt.
Triệt Liên cầm khăn ướt lau mặt, đang định cài trâm lên đầu, nhìn vào trong gương đồng thấy một khuôn mặt tươi cười phóng đại, thắt lăng cũng bị hai tay của thiếu niên mạnh mẽ vòng qua, bèn đặt chiếc lược ngà trong tay xuống, để y dán lên gnuwfoi mình, vùi mũi giữa làn tóc thơm ngát.
Đã đồng ý tạm thời hoàn tục làm phu nhân của y, hơn một năm nay Triệt Liên chưa từng cạo đầu, tóc đen cứ thế mọc nhanh, lúc này đã dài chấm ngang vai, Việt Minh Khê xoắn lọn tóc chơi đùa, yêu thương
“…… Đại mỹ nhân.”
[Tưởng tượng đây là H]
Ánh mắt hắn trầm xuống, theo bản năng liếʍ môi nhìn về phía Việt Minh Khê, lại thấy y chỉ cúi đầu hôn lên má mình, cười tủm tỉm nói: “Đại mỹ nhân, ta đi tắm trước.”
Hắn nhướng mày, thấy Việt Minh Khê thật sự bỏ mình quần áo xộc xệch, làm như không có việc gì ôm chậu gỗ đến bên dòng suối tắm rửa, không biết thiếu niên này đang có chủ ý gì, cảm thấy nghi hoặc, đành mặc quần áo đứng dậy, ra khỏi gian phòng nhỏ, tắm rửa vào buổi sáng sớm này.
Hắn thường đến một tảng đá bằng phẳng bên bờ suối ngồi thiề, vừa thong thả điều tức, vừa niệm Tâm Kinh như hồi ở núi Đại Ninh, phun ra trược khí ứ đọng giữa ngực và phổi, bình ổn du͙© vọиɠ âm thầm khuấy động dưới bụng, lúc này mới giương đôi mắt đẹp đã tỉnh táo nhìn thiếu niên trong khe suối kia.
Việt Minh Khê kì cọ, đang tắm rửa, thân trần màu lúa mạch lộ dưới anh mặt trời nhìn khỏe mạnh mê người, cơ bắp gồ lên trên cánh tay rắn chắc, dáng người gọi cảm cao ngất, khôi ngô khiêm tốn, vòng éo nhỏ đầy nước nhưu ẩn chứa sức mạnh mị hoặc.
【Fristie tài trợ】
【Fristie tài trợ】
Hô hấp của Triệt Liên dần chậm lại, nhìn Việt Minh Khê chợt quay đầu, liếc mắt nhìn phái này, lúc này mới biết thiếu niên này đang cố ý quyến rũ hắn.
Da thịt mới rồi bị Việt Minh Khê đυ.ng chạm khẽ châm lửa, nhận thấy thân thể trống rỗng đã lâu cảu mình lại bắt đầu bừng lên. Triệt Liên vội vàng nhắm mắt lại, quyết không để ý nữa.
Dù sao hắn cũng là hòa thượng xuất gia từ nhỏ, chò dù tuy luyện tà công cần giao hợp, nhưng chưa bao giờ khởi ý niệm du͙© vọиɠ mãnh liệt như người cõi tục. Mà không biết làm sao, từ khi vui vẻ cá nước với thiếu niên ở dưới chân núi U Tranh, hắn không còn tìm được sự thanh tịnh như trước, thầm nghĩ đến việc thời thời khắc khắc trút lớp tăng y tận hưng ở Vu Sơn, nào còn nhớ rõ phạm hạnh với Phật tâm.
【Lược bỏ】
“…… Minh nhi, “Triệt Liên nhịn không được khàn giọng mở miệng, ” Lại đây.”