Quỳnh

Chương 14: Ảo giác

Sau trăm lần chờn vờn giữa mộng và tỉnh, mí mắt nặng nề của Quỳnh từ từ mở ra, ngơ ngác nhìn vách nhà bị bụi bám đen, một lúc sau mới lấy lại ý thức hoàn toàn.

"Mợ ba, mợ tỉnh rồi hả?"

Nhìn sang bên cạnh, là gương mặt bầu bĩnh quen thuộc của bé Mai. Cổ họng nàng đau xót, nuốt xuống ngụm nước cho nhuận họng cũng thật gian nan. Bé Mai bên cạnh cứ huyên, về chuyện Quỳnh được cứu ra rồi đổ bệnh nặng, Quỳnh thì không nhìn nó, cử động chậm chạp chỉ cúi đầu nhìn mặt đất, sau đó ngẩng lên hỏi một câu không liên quan.

"Hôm nay.. ngày mấy?"

Trong căn phòng quanh năm không đón được ánh nắng của Quỳnh, nàng không thấy rõ biểu cảm trên mặt bé Mai lúc này, khi nhận được câu trả lời của nó, nàng lại chỉ lo thẩn thờ suy nghĩ trong đầu, cả ý tứ ghét bỏ trong giọng điệu cũng không để ý.

Bé Mai bĩu môi, dặn dò Quỳnh khỏe hơn chút thì ra ngoài phụ nấu cơm, đợi Mợ cả về rồi bà mà biết thì sẽ chửi. Quỳnh vẫn cứ ngồi như vậy, đợi cho lỗ tai nghe thấy tiếng sập cửa, một khoảng lâu sau, mới hoàng hồn.

Nàng nghe bé Mai bảo, hôm nay là ngày thứ ba nhà họ Lý đi cắt lúa rồi.

Lời hứa hẹn của Trần Trang như vọng đến từ quá khứ, có lúc là chính giọng nói dịu dàng trầm ấm của chàng, có khi lại đang xen giọng nói của người bán quạt:

"Trước mùa gặt đầu tiên, đợi ta."

Trong phút chốc, Quỳnh cảm thấy trái tim mình giống bị ai đó bóp chặt lấy, đau nhói, mọi ảo ảnh, hi vọng về tương lai của nàng như đốm sáng đã từng rực rỡ đầy trời, nhưng cùng lúc tim vỡ tan, pháo hoa cũng tàn thành tro bụi.

Có lẽ thấy mặt Quỳnh quá mức đáng sợ, bé Mai không còn dùng giọng điệu truy hỏi như mọi khi, hoặc em đã chán với bộ dạng mất hồn của nàng rồi. Bé Mai bỏ lại đôi câu dặn dò rồi đóng cửa phòng, còn Quỳnh vẫn giữ nguyên tư thế ấy suốt mấy canh giờ sau đó, để mặc hốc mắt ướt đẫm lăn dài trên gò má.

Nỗi đau thật hay, nó có thể khiến người ta mất trí, không gian không tồn tại, thời gian là vô tận, và cơn nhức nhối là vĩnh hằng.

Khi bé Mai trở lại căn phòng gọi Quỳnh lần nữa, đôi mắt mở trân chưa từng khép lại của nàng khô khốc, ánh sáng rọi vào như ngọn lửa đốt cháy da thịt, dẫu vậy nước mắt cũng chẳng còn rơi ra ngoài theo phản xạ nữa. Theo khuôn miệng nhấp nháy liên tục của bé Mai, nàng nheo mắt nhìn thật lâu, vẫn không hiểu được gì. Lỗ tai ù ù ngàn tiếng ong kêu, nàng chỉ có thể từ phản ứng của em mà đoán rằng mình đã được ra ngoài. Ra ngoài? Ngay khi ý nghĩ ấy xuất hiện trong đầu, không biết sức mạnh từ đâu, Quỳnh bật người như một con tôm, dùng đôi chân mềm oặt nhào về phía cánh cửa. Ánh sáng chói chang của mặt trời chiếu lòa đôi mắt, nước mắt tự động chảy ra bảo vệ đôi đồng tử bên trong, còn chủ nhân nó như ruồi mất đầu, loạng choạng mà liều mạng chạy về nơi nào đó. Nhiều người ở bên ngoài vừa nhìn thấy gương mặt của Mợ ba cũng đều giật mình, không ai dám chạy lên cản nàng, vài người ở thường hay giúp đỡ nàng cũng run rẩy chẳng dám chạy đến.

Quỳnh dùng tay lồm cồm bò dậy khỏi đất, tiếp tục ngã rồi đứng lên, lấy hết sức mình để tay và chân cùng đẩy người tiến về phía trước. Nếu phải diễn tả thứ trong đầu Quỳnh lúc này, thì chính là một đám mây trắng xóa không có gì cả. Đúng, hoàn toàn không có gì cả, đầu và người Quỳnh giờ đây là hai thứ tách biệt. Cơ thể nàng tự động chạy, nước mắt nàng tự động rơi, đôi tay tự động vươn ra cố bấu víu lấy không khí phía trước. Thân xác nàng đang cố gửi thông điệp đến trí óc, tỉnh táo lại đi, đi tìm chàng nhanh lên, chàng đang đợi mày mà! Hai người sắp tự do rồi, chỉ thiếu một chút nữa thôi, nhanh lên Quỳnh ơi! Ai đó đã nói những lời nó, gần như hét lên, xô mạnh vào Quỳnh, thôi thúc nàng chạy, chửi bới, vây xung quanh cùng chỉ trỏ.. Quỳnh gần như dùng cả mạng mình để làm theo giọng nói đó, đôi mắt hé mở, thoáng thấy trước mặt là cửa chính, bên cạnh dường như xuất hiện đám đông giống trong ảo giác, nhất thời không phân biệt là thật hay giả, nhưng nàng mặc kệ, nàng tiếp tục chuyện của mình, cắm đầu lảo đảo chạy.

Đến một lúc, bàn tay giữa không trung cuối cùng đã đặt tới một điểm tựa, Quỳnh ngẩng đầu lên nhìn màu nâu của cánh cửa gỗ, môi run run mím lại, giống như tiếp theo sẽ bật ra tiếng khóc mừng rỡ, được nàng cố kìm chặt. Cơ thể nóng hầm hập chực ngã, nhưng đôi chân lúc này lại rất lì lợm, vững vàng tiếp tục bước lên, mong muốn bước qua cái bậc thềm trước mắt.

Nhưng lúc chân Quỳnh vừa nhấc lên, điểm tựa trên bàn tay lại bỗng nhúc nhích. Quỳnh từ từ ngước lên, bức tường mà nàng nghĩ mình vịn vào đã biến thành một người đàn ông có khuôn mặt hung tợn, đang khinh bỉ nhìn nàng. Nàng xoay người nhìn lại, cảnh vật sau lưng làm nàng giật nảy mình, như người ngủ mê bị giội một gáo nước lạnh. Đôi mắt lấy lại tỉnh táo, nhìn vào Mợ Hai, bé Mai, toàn bộ đám người ở, đang đáp lại cái ánh mắt của Quỳnh.

"Không.." Nàng lắc đầu nguầy nguậy, tay chân luống cuống cào cấu người chắn phía trước hòng muốn chạy thoát, nhưng liên tục bị người đó đẩy về sau, dễ dàng đem Quỳnh vào trong sảnh, và "Rầm" một tiếng, đóng sầm cửa lại.