Quỳnh

Chương 10: Xa xôi

Đường phố trên thị xã lớn hơn hẳn so với chốn thôn làng nhỏ nhắn của Quỳnh. Người đi đường lượt là quần áo, phấn son trang sức cũng cầu kì và trở thành thứ không thể thiếu. Đâu đâu cũng là thứ mới lạ, nếu là Quỳnh của ngày trước, chắc chắn sẽ chạy nhảy hai bước một thích thú, nhìn ngó mọi thứ để không bỏ sót bất cứ điều gì.

Quỳnh của bây giờ, khi được chân chính nhìn ngắm sự tự do, lại bắt đầu sợ hãi trước nó. Thậm chí nàng còn có chút muốn quay về chui rúc trong căn phòng nhỏ xếp chung với kho đựng đồ ở nhà chồng.

Đó mới là nơi duy nhất mà Quỳnh cảm thấy nó thật sự chấp chứa nổi thân phận như mình.

Dạo vài vòng cũng xách được trên tay một giỏ đồ đầy vật cần mua, Quỳnh nhẩm lại, sau khi so sánh với những bé Mai dặn dò vừa nãy, sau khi cảm thấy khá ổn rồi, nàng mới xoay người nhìn người đi theo mình đằng sau, nói là đi về thôi.

Đi ngang qua một quán trà nhỏ, trên mái ngói lợp thành một hàng lầu phía trên, vạt áo dài màu xám tro dưới tư thế ngồi nghiêm chỉnh, Trần Trang đang nói chuyện với người đối diện, dường như chủ đề đang nói đến vô cùng hợp ý đối phương, chàng im lặng lắng nghe người ta nói, nét mặt thư sinh chăm chú, phảng phất vẻ trầm tĩnh từ phẩm cốt, dù loáng thoáng trong đôi mắt là sự mệt mỏi và u hoài khó hiểu.

Quỳnh đứng lại ngay lập tức, sững sờ giữa đường lớn, lặng lòng nhìn người mình thương.

Dường như cú ê chề vì ánh mắt cuối cùng của chàng trao cho mình vẫn còn quá sâu đậm trong lòng Quỳnh, nàng hít một hơi thật sâu, nắm chặt tà váy, dằn lòng tiếp tục cất bước đi về phía trước, đuổi theo người hầu đã bỏ xa nàng phía cuối đường.

Nhưng chỉ được một đoạn, chân Quỳnh không cất bước nổi nữa.

Nàng chạy đến chỗ người con trai do Mợ Cả phái đi theo mình rồi nói một câu, và làm như vội vã lắm, sau đó chạy mất hút vào đám đông bên cạnh mình.

Nàng tranh thủ thời gian "đi vệ sinh" vừa nói với người con trai kia, men theo trí nhớ, đứng trước mái lầu đông đúc kẻ sĩ ở trong, rụt rè bước trên cầu thang dẫn lên lầu.

Chiếc ghế đối diện Trần Trang không còn nhìn thấy người đâu, chàng đang ngồi một mình, hàng mi rũ xuống chất chứa tâm sự, đôi mắt thẫn thờ nhìn xuống người đi đường, tầm nhìn mơ hồ không điểm đến, lại tiếp tục thoáng qua vẻ bi thương nhàn nhạt mà Quỳnh từng cho rằng mình chỉ nhìn lầm.

Và giống như hàng vạn lần khác luôn bất ngờ cảm ứng được với người thương, Trần Trang bỗng xoay người lại, vừa vặn bắt trúng tầm nhìn của Quỳnh đứng nép nơi góc cửa.

Quỳnh chưa bao giờ dự liệu tới chuyện này, một lần nữa đón nhận ánh mắt của chàng, trước khi Quỳnh kịp phản ứng lại, đã thấy chính mình rời xa gác lâu từ lâu, mắt nhìn đôi chân đang cắm cúi bỏ chạy một hướng nào đó rời xa đường lớn.

"Quỳnh!"

Cơn gió mang theo tiếng chàng lọt vào lỗ tai Quỳnh, lại như đến từ nơi nào xa xôi lắm, bước chân nàng không ngừng chạy, đôi mắt mờ mịt cố nhìn cảnh vật phía trước.

Trần Trang nhớ mãi lần gặp lại đầu tiên sau một thời gian dài biết tin Quỳnh đi lấy chồng, vẫn còn chưa kịp giãi bày được gì với nhau đã phải xa cách. Vì nhớ mãi nên sinh tâm bệnh, lần này gặp lại, chàng như dùng hết sức lực của đời mình, mỗi bước chân như đạp lên mây, chạy đến phía sau nắm chặt lấy cổ tay Quỳnh. Nàng bị mất đà, mũi chân xoay nửa vòng tròn, cuối cùng dừng lại trước mặt vạt áo đứng đắn của Trần Trang, ngả nhào vào đó.

Cả hai nằm dài dưới bãi cỏ sau lưng, lâu thật lâu vẫn không nhúc nhích. Khi vừa mới té, chàng ôm chặt lấy Quỳnh, còn bị nàng vùng vẫy loạn xạ một hồi xô đẩy, nhưng qua một lúc, có vẻ thật sự mệt rồi, Quỳnh liền buông thõng tay, không phản ứng.

Trần Trang không biết, không phải vì Quỳnh đối chọi không lại với vòng tay kìm chặt và sức lực của chàng, hay vì hổ thẹn cùng bất lực đan xen, nên để mặc chàng ôm mà không chống cự.

Chỉ có ánh trăng, duy nhất ánh sáng trên đỉnh đầu nửa đêm không ngủ thường xuyên nhìn trộm Quỳnh mới biết, nàng còn hận thời gian sao không thể mãi đứng yên ở thời khắc này, để có thể lâu hơn một chút, lưu giữ hơi ấm không thuộc về mình, cho dù ngày mai thôi, có thể chết đi, nàng cũng nguyện ý.

Ban đầu Trần Trang chỉ định nằm một lúc để mình và Quỳnh có thể bình tĩnh lại, nhưng không ngờ, lý trí tham lam lại không muốn buông tay, l*иg ngực phập phồng lên xuống cũng chỉ vì xúc động, thời khắc này, thật ước là vĩnh cửu.

Khoảnh khắc gặp lại người mình thương, mới thấy nỗi đau đớn cuồn cuộn trong lòng lớn như thế nào.

Vạt áo trước ngực trở nên ẩm ướt dần, thấm vào cõi lòng Trần Trang cảm giác tê cóng, nghẹt thở. Tiếng khóc thương nghẹn ngào của nàng khiến l*иg ngực chàng đau nhói, chàng cố hít thở đều đặn, đè ép cơn trướng đau nơi cổ họng và hốc mắt đỏ lừ, chàng vừa vỗ lưng Quỳnh, vừa dịu dàng nói:

"Đừng khóc, ta ở đây rồi."