Khoảng ba mươi phút sau thức ăn được dọn lên bàn.
Mạc Thiên Nhật Dạ ngồi cùng Lý Thiên Nguyệt, Lục Nghị Phàm ngồi đối diện Mạc Thiên Nhật Dạ.
Cả ba cùng dùng bữa sáng cùng nhau.
Mạc Thiên Nhật Dạ và Lý Thiên Nguyệt từ trước khi ăn đã không nói chuyện mà Lục Nghị Phàm cũng chẳng nhàn mà nói.
Ăn xong Mạc Thiên Nhật Dạ và Lý Thiên Nguyệt đi về.
Về đến nhà Mạc Thiên Nhật Dạ đã chuẩn bị va li để đi công tác.
Lý Thiên Nguyệt từ phía sau đi lại ôm eo anh, khuôn mặt đạt trên vai anh tham lam hít một ngụm mùi hương quen thuộc kia.
Mạc Thiên Nhật Dạ quay lại hôn lên môi Lý Thiên Nguyệt, giọng nói trầm thấp vang lên" Nhanh thôi anh sẽ về"
Cô thật không hiểu cảm xúc của mình là như thế nào nhưng khi biết thời gian sắp tới sẽ không được nhìn thấy Mạc Thiên Nhật Dạ thì trong lòng cô đã không vui rồi.
Đi xuống nhà, dì Trần đã chuẩn bị cho cô những món ăn mà cô thức nhưng nói đúng hơn là Lý Thiên Nguyệt thích dù vậy cô cũng phải cố ăn thôi.
Ăn cơm xong cô lại lái xe đến bang của cô, lâu lâu về đó thăm người ở đó cũng được.
Bây giờ cuộc sống của cô cũng khá nhàn,chỉ cần ngồi không giả làm Mạc thiếu phu nhân cũng có cơm nuôi thân ba bữa không cần phải bắn súng, chém gϊếŧ để dành thức ăn cuộc sống của cô cô bộ cũng khá nhàn nhã trôi qua ngày
Nhưng cô cũng mong mình nhanh chóng lấy được thông tin cần thiết rồi rời khỏi Mạc Thiên Nhật Dạ cho nhẹ người.
Đến bang chưa bước vào trong cô liền thấy người không muốn gặp nhất là Rivit,người khiến cô không khỏi có một chút hiện cảm nào cả.
Đi lướt qua nhau không biết ma xui quỷ khiến gì mà cô lại quay lại nhìn anh ta một cái.Kỳ thật lúc trước đi ngang thay đứng cãi lộn với nhau cô cũng không quan tâm đến khuôn mặt của anh ta chỉ tập trung để chửi cho đã mồm thôi bây giờ mới để ý.
Cô không quan tâm lắm đi nhanh vào trong.
Mỗi ngày mọi người vẫn phải tập luyện để nâng cao sức mạnh của bản thân hơn nên cũng không có gì lạ hay có ngày nghỉ.
Chỉ là cô là siêu sát thủ nên việc ngày nào cũng phải rèn luyện thật sự không cần thiết.
Ngồi nói chuyện với cô bạn thân một lúc thì cô cất bước đi về.
Chợt nhớ đến mấy viên thuốc mà cô đưa cho Lục Nghị Phàm kiểm tra cô liền chạy đến bệnh viện
Đứng trước cửa phòng cô thấy một cô gái đứng đó nhưng lại không quan tâm lắm định đi vào thì cô gái đó ngăn lại.
" Này, cô có hẹn trước với bác sĩ Lục không?" giọng nói đầy tức giận của cô gái kia vang lên.
Lý Thiên Nguyệt nhíu mày, niệm thần chú trong lòng đây chỉ là một cô gái bình thường không đáng để tức giận nói" Tôi đã hẹn trước mong cô tránh đường"
Lục Nghị Phàm nói với cô chừng nào rãnh có thể đến là có hẹn trước rồi đúng không?
Cô gái kia vẫn không cho Lý Thiên Nguyệt qua nói" Nhưng tôi đã đợi đây suốt mấy tiếng rồi, hôm nay mới có cơ hội gặp, cô đợi chút nữa đi"
Lý Thiên Nguyệt nheo mắt nhìn cô gái trước mặt, từ trên xuống dưới đều khoát lên mình đồ hiệu chắc cũng không tầm thường.
Cô gái đó thấy Lý Thiên Nguyệt nhìn mình tưởng là thấy đồ hiệu của mình đẹp quá nên nhìn, cô ta nhếch mếp tự cao nói" Thấy sao?đều là đồ hiệu đắc tiền đó, cô có mua được không?"
Lý Thiên Nguyệt không trả lời, hơi nghiêng đầu nhìn cô ta.
Đúng là số cô nhọa mà đi đâu cũng gặp kẻ lắm lời.
" Tôi không quan tâm cô tránh đường giúp tôi" nói rồi cô định đẩy ả ta ra thì cô ta lại đứng chặn cửa.
" Tôi không cho cô qua!"
" Có chuyện gì ồn ào vậy?!" bỗng cửa phòng bị bật mở mạnh ra, giọng nói tức giận của Lục Nghị Phàm vang lên.
Cô ta thấy Lục Nghị Phàm như nhìn thấy vàng chạy lại nói" Bác sĩ Lục, anh nhìn cô ta đi cô ta chửi em còn muốn đánh em nữa đấy"
Lục Nghị Phàm liếc nhìn Lý Thiên Nguyệt, biết cô đến đây vì cái gì nên cũng không hỏi mà nhìn qua ả ta
" Cô khẳng định là vậy?" Lục Nghị Phàm không giải thích Lý Thiên Nguyệt là ai mà chỉ hỏi lại.
" Sao em lại không khẳng định?Chắc chắn cô ta là có ý với anh nên mới đến đây, còn bậm chợn đi vào phá giấc ngủ của anh nữa cũng may em có ở đây để ngăn cô ta lại đấy.Nhìn quần áo của cô ta em dám chắc chắn chỉ là kẻ hám tiền"Cô gái đó tự tin nói.
Lục Nghị Phàm nhìn lướt túi xách trên tay Lý Thiên Nguyệt rồi nhìn cô ta nói" Biết thương hiệu MLB không?"
Cô gái đó tỏ ra khó hiểu hỏi lại" Đó là cái gì?"
Lục Nghị Phàm nhẹ giọng nói nhưng xát thương không hề nhỏ" Nguyên cái tủ đồ nhà cô chưa đủ để mua một cái túi nữa đấy!"
Lục Nghị Phàm mở rộng cửa cho Lý Thiên Nguyệt vào trước ánh mắt á khẩu của cô gái kia.
Lý Thiên Nguyệt: "..." Cô đâu có biết gì đâu.
Mấy bạn đọc truyện nhớ like cho tôi nha để tôi có động lực viết tiếp