Vậy Mà Lại Có Mưu Đồ Với Ta

Chương 41: Chủ nhà hai mặt công x Chuyên viết truyện 18+ song tính thụ

Cố Hoài n không dám cử động.

"Định, Định Minh… Cậu làm gì vậy?"

"Eo ơi, cảnh vừa nãy dọa mình sợ muốn chết." Lục Định Minh giả vờ làm ra dáng vẻ sợ ma, vùi đầu vào vai Cố Hoài n, gần như đè cả nửa người vào cơ thể trong lòng anh.

"Hả?"

L*иg ngực trần ấm nóng dán sát vào lưng mình, Cố Hoài n không còn để ý đến phim kinh dị gì nữa, bối rối đến mức tay chân không biết nên đặt ở đâu, những thứ trong đầu như bốc hơi sạch, lắp ba lắp bắp trả lời ngây ngốc: "Vậy, vậy chúng ta không xem nữa…"

"Cũng được, vậy mình chuyển sang làm chuyện khác nhé." Lục Định Minh bấm điều khiển từ xa, máy chiếu hoàn toàn tắt đèn, ánh đèn ấm áp ở đầu giường bật lên nhưng không sáng lắm, ngược lại tạo ra bầu không khí mờ ám: "Mình bảo…" Anh kéo dài tiếng, nhìn vào dái tai đang dần đỏ lên của Cố Hoài n, trong lòng ngứa râm ran, rất muốn liếʍ một cái: "Chúng ta làm việc cậu muốn làm nhé?"

"Cái… Cái gì?" Cố Hoài n cảm giác mình sắp bị thiêu đốt, l*иg ngực không ngừng đập thình thịch, toàn bộ sự chú ý đều dồn đến hơi nóng ở sau lưng. Cậu nhấc cánh tay Lục Định Minh đang vòng ở eo mình ra nhưng không biết tại sao, cậu không có sức đẩy ra.

"Bất Đại Tâm Tâm?"

Tiếng nói bên tai không to nhưng như sấm rền, Cố Hoài n giờ đây sửng sốt, trong đầu như vang lên tiếng nổ lớn, chỉ còn lại một khoảng trắng trống rỗng, sau đó cậu rơi vào cảm giác tự dằn vặt, gục đầu xuống.

Xong rồi, chắc chắn bị nhìn thấy rồi, sẽ bị coi là biếи ŧɦái, sẽ bị ghét bỏ.

Cố Hoài n nghĩ đến việc mình dùng tên của Lục Định Minh để viết truyện 18+ liền cảm thấy xấu hổ muốn chết, thậm chí trong đầu đã nảy ra hàng trăm cảnh bị đuổi đi.

"Hửm?" Giọng nói cao vυ't của Lục Định Minh tràn đầy quyến rũ, anh luồn tay xuống, phủ lên đũng quần của Cố Hoài n, từ từ ấn nắn: "Cậu muốn mình làm thế này à?"

"Xin lỗi… Mình, mình không cố ý…" Cố Hoài n sắp bật khóc: "Mình… Mình…" Cậu lẩm bẩm một lúc nhưng vẫn không đủ can đảm để nói ra những gì mình đang nghĩ: "Xin lỗi, Định Minh…"

"..."

Lục Định Minh buồn cười nhìn người trong lòng mình đang sợ hãi như một con thỏ nhỏ, khóc thút thít mà nói một tràng "Xin lỗi". Tuy anh rất thích dáng vẻ này nhưng đây không phải kết quả mà anh muốn.

Chẳng lẽ lúc này thỏ trắng nhỏ… À không, Hoài n bé nhỏ không định làm giống như những gì cậu viết, thẹn thùng bày tỏ tâm tư, sà vào lòng mình ôm?

"Mình biết rồi, cậu thích mình, đúng không?" Lục Định Minh tiếp tục nói, anh định bù đắp, kết quả là…

"Xin lỗi, mình… Mình…" Cố Hoài n lo lắng đến mức bật khóc, nước mắt lã chã rơi: "Cậu, cậu tốt với mình như vậy, mình lại nghĩ tới loại chuyện đó, xin lỗi… Mình… Mình không kiềm chế được…"

"..."

Người mình yêu thầm bị mình chọc tới mức bật khóc thì phải làm thế nào đây? Online chờ giúp đỡ, rất gấp!

"Đương nhiên mình nhìn ra từ lâu rồi." Lục Định Minh cũng hơi hoảng hốt, anh vội vàng nghiêng người Cố Hoài n ra để cậu đối mặt với mình: "Từ khi mới bắt đầu vào năm nhất đại học mình đã muốn dẫn cậu về rồi."

Cố Hoài n giàn giụa nước mắt, hoàn toàn không dám nhìn Lục Định Minh, tạm thời vẫn không hiểu ý trong câu nói của Lục Định Minh.

"Mình cũng thích cậu." Người trước mặt trắng mềm đáng yêu, lại còn giàn giụa những giọt nước mắt trong suốt, Lục Định Minh nhìn mà cảm thấy tim đập thình thịch, trực tiếp cúi đầu xuống hôn, anh ngậm lấy cánh môi của Cố Hoài n rồi kéo tay cậu ấn vào đũng quần mình.

Trận sấm sét thứ hai đến một cách quá nhanh khiến cậu không kịp đề phòng, cho đến khi chạm vào một vật hình trụ nóng bỏng và cứng rắn, Cố Hoài n mới hoàn hồn.

"Mình cứng như thế này rồi, đều là tại cậu đó." Lục Định Minh không hoàn toàn đắm chìm vào nụ hôn này, anh chỉ nhẹ nhàng cọ đầu mũi với cậu: "Những chuyện mà Bất Đại Tâm Tâm viết, mình đã muốn… Thử với cậu từ lâu rồi."

Cố Hoài n đỏ như một quả táo và chết lặng.

Mắt Lục Định Minh nheo lại một cách hài lòng, giọng nói vì hưng phấn mà trở nên trầm khàn: "Vậy chúng ta thử nhé?"

Người mình thích cũng thích mình.