"Viễn, về phòng em đi!" Tống Gia Bình chống nạnh và nhìn cậu em trai Tống Tri Viễn đang lăn qua lăn lại trên giường. Anh đạp một chân lên cạnh giường, cố gắng làm ra dáng vẻ hung dữ nhưng kết quả lại bị em trai cười cợt nhả rồi ôm chân.
"Không đâu, giường của anh thoải mái hơn." Tống Tri Viễn vừa tắm xong nên chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo, cơ thể cơ bắp với làn da màu lúa mạch lộ ra, tay chân gầy và mảnh khảnh, độ cong trên cánh tay đẹp mà không quá lố, dường như chứa đựng nguồn năng lượng trẻ trung dồi dào và khỏe khoắn nhưng chủ nhân của cơ thể này lại ôm chân anh trai làm nũng như một đứa trẻ. Tống Tri Viễn xấu xa kéo mạnh một cái, Tống Gia Bình mất cảnh giác mà chao đảo, kêu lên rồi ngã xuống giường.
"Em đã xếp gối ra luôn rồi, đừng đuổi em đi nữa mà." Tống Tri Viễn bò lên giường, cuối cùng thành công ôm chặt eo của Tống Gia Bình, mái tóc mềm mượt của cậu cọ vào lưng Tống Gia Bình: "Phải ngủ cùng anh thì em mới ngủ ngon được."
"Haiz… Thật là." Tống Gia Bình giơ tay đẩy em trai ra nhưng không đẩy được, đành phải bỏ cuộc: "Lớn như thế này rồi, bao tuổi rồi mà còn sợ bóng tối? Nói ra có thấy mất mặt không? Hầy… Em bỏ tay ra đi, muốn ngủ thì nằm yên, đừng nghịch." Tống Gia Bình bắt lấy đôi tay đang luồn vào trong áo ngủ mình của Tống Tri Viễn, anh quay lưng về phía cậu, rất khó để nhìn ra mặt anh đang nóng bừng, anh dùng tay còn lại để kéo chăn quấn mình vào.
"Hì hì hì." Tống Tri Viễn xoa lưng anh trai rồi cười khúc khích giống như một chú chó Samoyed. Tống Gia Bình cũng hết cách với cậu, chỉ đành kiếm vài chuyện để nói cho cậu em trai ngốc nghếch không nghịch nữa.
Cha mẹ của Tống Gia Bình và Tống Tri Viễn mất sớm, hai anh em sống nương tựa vào nhau, họ sống khá thoải mái nhờ vào tài sản mà cha mẹ để lại, con đường học hành lẫn công việc đều rất suôn sẻ. Là anh trai, Tống Gia Bình nghĩ rằng cha mẹ đã đi rồi nên mình chính là trụ cột trong nhà, phải chăm sóc cho em trai tốt nhất có thể. Vậy nên mười mấy năm nay Tống Gia Bình đối xử với em trai rất tốt, có thể nói, Tống Tri Viễn là do anh nuôi lớn.
Cũng may em trai Tống Tri Viễn không vì gia đình đột nhiên xảy ra biến cố mà trở thành một cậu bé hư hỏng và kỳ lạ. Cậu rất vâng lời, ngoại trừ việc hơi nghịch ngợm và thích làm nũng ra, cậu luôn là một đứa trẻ ngoan trong mắt của người lớn. Ồ không, bây giờ là chàng trai ngoan rồi.
Tống Tri Viễn còn trẻ mà đã rất thông minh, cậu đọc sách từ nhỏ và còn học vượt hai lớp, sau đó cùng tốt nghiệp với anh trai, cùng anh tìm việc. Hai anh em khá may mắn, chỉ sau hai, ba năm nỗ lực làm việc, họ đã hoàn toàn thoát khỏi việc sống bằng tài sản của cha mẹ mà tự có tài sản tích góp của mình, thậm chí em trai còn được thăng chức lên làm quản lý.
Bởi vậy nên Tống Gia Bình rất vui mừng, thậm chí còn có cảm giác tự hào như khi gia đình có con nhỏ đạt thành tích cao. Giờ đây thứ duy nhất khiến anh đau đầu là việc cưới xin của em trai. Theo lý mà nói, gen gia đình anh rất tốt, hồi đi học họ thường ở cùng nhau, cũng có vài lần nhận được thư tình nhưng từ sau khi tốt nghiệp thì không có cô gái nào vây xung quanh nữa.
Nói thật, Tống Gia Bình hơi hối hận vì hồi xưa đã cấm em trai yêu đương do sợ ảnh hưởng đến học tập.
Tống Gia Bình nghĩ có khi nào do họ không có người thân nên đã dọa những cô gái bên ngoài sợ mà bỏ chạy hết rồi? Hơn nữa chưa có nhà thì sao có thể nghĩ đến việc kết hôn, sinh con.
Thế là anh bước ra sắp xếp, lấy tiền để lại của cha mẹ cùng với tiền tích góp của mình ra, dựa vào khoản vay không lãi suất của công ty mà tìm một vị trí đẹp, mua nhà mới và đứng tên em trai.
Tống Gia Bình thấy em trai cả ngày cười ngây ngốc, nóng lòng muốn trang trí căn nhà mới. Anh cũng cảm thấy vui theo, ỷ vào việc mình lớn hơn hai tuổi mà dặn dò cậu: "Tốt xấu gì em cũng phải tranh thủ, mau chóng tìm một cô gái về nhà để chăm sóc mình chứ."
"Không thèm, em có anh là đủ rồi, cần gì cô gái nào chứ." Cậu nói giống như một đứa trẻ. Thật ra Tống Gia Bình cũng không lớn hơn bao nhiêu nhưng lại rất ra dáng đàn anh, luôn coi em trai là một đứa trẻ mãi không chịu lớn.